Nhưng mà điều khiến cho Triệu Nhan không ngờ đến là khi hẳn vừa trả lời câu hỏi của Âu Dương Tu xong thì lại thấy thiên sư đương đại Trương Tự Tông, người ngồi bên cạnh Tào Dật đứng dậy nói:
- Quận Vương điện hạ, bần đạo đối với câu chuyện của hệ mặt trời rất có hứng thú, không biết là có thể nói thêm chút ít cho chúng tôi nghe được không?
- Trương đạo huynh nói quả thật không sai, bần đạo cũng rất có hứng thú với bên ngoài hệ mặt trời, cũng xin Quận Vương giúp ta giải thích sự nghỉ hoặc!
Lúc này chỉ thấy Lưu Hỗn Khang ngồi ngang hàng với Trương Tự Tông cũng mở miệng thỉnh cầu với vẻ mặt trịnh trọng
Nhìn thấy Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang đứng bên dưới, bỗng nhiên hẳn cảm giác được vẻ mặt của 2 người quá nghiêm túc, điều này khiến cho hắn không khỏi kỳ lạ, nhưng mà nếu như 2 người cũng muốn biết về tình trạng của bên ngoài hệ mặt trời giống với Âu Dương Tu thì hẳn không dám cự tuyệt nữa, vì thế chỉ có thể mở miệng nói về hệ ngân hà ở ngoài hệ mặt trời, với lại vũ trụ cuối cùng được tạo thành bởi vô số hệ tỉnh.
Đối với sự nhận thức vẽ vũ trụ thì Triệu Nhan dù sao cũng không phải là nhà thiên văn học, hẳn cũng chỉ biết được tình trạng đại khái thôi, hơn nữa nhận thức đối với vũ trụ ngay cả thế hệ sau cũng có giới hạn, cho nên Triệu Nhan chỉ có thể lựa cái mà mình biết ra nói, trong đó cái quan trọng nhất chính là nói với họ về sự rộng lớn và thần bí của vũ trụ.
- Đối với sự giải thích về vũ trụ thì có rất nhiều, có những người nói vũ trụ là sự thống nhất giữa thời gian, không gian, năng lượng và vật thể, nó là sự tồn tại khách quan, cũng có người nói vũ trụ thật ra là sản vật mà dưới sự thị giác và xúc giác của chúng ta, là 1 thế giới tư duy, chỉ ÿ lại vào ý chỉ của con người mà tồn tại khách quan, đương nhiên là ta nói những thứ này mọi người không hiểu, nhưng mà mọi người chỉ cần biết, vũ trụ này có rất nhiều bí mật đang chờ chúng ta đi khám phá, đi đào xới, đi phát hiện!
Triệu Nhan cuối cùng lại 1 lần tổng kết nói, về vũ trụ, ở thế hệ sau cũng không có định nghĩa được thống nhất, hẳn cũng chỉ có thể mang y chang giải thích ở trên 1 số tư liệu của kiếp sau mà nói, còn đối với Tào Dật bọn họ có hiểu hay không thì lại không liên quan đến hắn.
Triệu Nhan đối với sự giải thích về vũ trụ, trong đó có rất nhiều từ mới, Âu Dương Tu bọn họ đều nghe được cái hiểu cái không, nhưng mà hắn phát hiện Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang rõ rằng lại thở phào nhẹ nhõm, hai người và Tào Dật liếc nhìn nhau, sau đó lộ ra nụ cười hiểu ý nhau, gần như là buông thả được tảng đá lớn trong lòng?
Tiếp theo đó hắn để những người ở dưới tiếp tục đặt câu hỏi, vì trước đó hẳn đã từng cam đoan rằng sẽ cho họ tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của mặt trăng, cho nên những người này tạm thời không xoắn xuýt vấn đề này nữa, bắt đầu đề ra các câu hỏi khác nhau, đa số đều là liên quan đến hệ mặt ti, hẳn trả lời từng câu cho mọi người, nhưng người khác nhìn thấy những câu hỏi này không làm khó được Triệu Nhan, hơn nữa mỗi câu giải thích đều rất hợp lý, điều này khiến cho người đến nghe giảng đối với học thuyết của hẳn lại tin tưởng thêm vài phần.
Nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm rồi, Triệu Nhan tuyên bố chương trình học hôm nay đến đây kết thúc, trưa ngày mai mình sẽ đến giảng bài nữa, nhưng lúc này lại nhìn thấy Thẩm Quát, người từ nấy giờ luôn không lên tiếng bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Quận Vương, ban nãy ngài nói là sẽ cho chúng tôi tận mắt xem bộ mặt thật sự của mặt trăng, chỉ là tốn ít thời gian, tại hạ muốn hỏi là căn phải đợi đến bao lâu?
Thật ra trong số những người nghe giảng bên dưới thì người mà Triệu Nhan coi trọng nhất là Thẩm Quát, vì hẳn nghĩ răng những người khác nghe không hiểu, nhưng mà Thẩm Quát nhà khoa học vĩ đại nhất thời đại này nhất định có thế hiểu được, ban nãy Thẩm. Quát không có đặt câu hỏi, điều này khiến cho hắn càng tin tưởng hơn sự phán đoán của mình, bây giờ. nghe ông ta nói muốn tận mắt xem mặt trăng, điều này cũng khiến cho hẳn mỉm cười nói
- Muốn tận mắt xem mặt trăng, thì cần phải có 1 thứ gọi là kính viễn vọng, loại này vốn không dễ để chế tạo, nhưng mà đạo môn lại giải quyết được 1 vấn đề lớn, bây giờ muốn làm kính viễn vọng thì dễ dàng rồi, đợi chút ta sẽ thương lượng với đạo môn, có lẽ không cần đến vài ngày, chỉ căn làm kính viễn vọng ra thì có thể nhìn thấy bề mặt của mặt trăng.
- Kính viễn vọng? Không lẽ là..
Tào Dật nghe được lời của hẳn trước là sửng sốt, sau đó liền không khỏi hưng phấn mở miệng nói, ông ta cũng đã nghĩ đến là loại kính viễn vọng này có liên quan đến thủy tỉnh, thật ra không chỉ có ông ta, Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang ở bên cạnh ông ta cũng nghĩ tới thủy tỉnh và kính hiển vi như ông ta, đặc biệt là nghĩ đến sự thần kỳ của kinh hiển vi, điều này khiến cho họ càng tin tưởng hơn lời nói của Triệu Nhan.
- Thì ra là thế, đa tạ Quận Vương!
Thẩm Quát liền hành lễ với Triệu Nhan, trước đây ông ta biết sự bác học của Triệu Nhan, thậm chí ngay cả ông ta cũng mặc cảm, nhưng mà đến hôm nay ông ta mới phát hiện, Triệu Nhan quả thực là 1 đại bảo tàng không biết trước được, những tri thức từ chỗ hắn mà ra thì quả thực là vô cùng vô tận, điều nãy cũng thỏa mãn được cơn dục vọng muốn biết về tri thức của y.
Đợi đến sau khi Thẩm Quát ngồi xuống, tuy là có người vẫn muốn đặt câu hỏi, nhưng mà thời gian đã không còn sớm rồi, cho nên Triệu Nhan cũng không còn trả lời câu hỏi nữa, hơn nữa tuyên bố bài học hôm nay dừng tại đây, nội dung ngày mai hẳn nói là toán học, nếu như mọi người có hứng thú thì có thể tiếp tục đến nghe giảng.
Sau khi Triệu Nhan nói xong, cuối cùng cũng kết thúc buổi học hôm nay, những người ở bên dưới cũng đứng dậy hành lễ với hẳn, sau đó đợi Triệu Nhan rời khỏi, những người tài giỏi này mới lục đục rời khỏi, nhưng mà hắn không có rời khỏi đạo quán, mà đợi Tào Dật đi ra thương lượng vẽ việc kính viễn vọng,
Vẫn chưa đợi đến Triệu Nhan ngồi xuống uống trà thì thấy Tào Dật và Trương Tự Tông, Lưu Hỗn Khang vội vàng xông vào, hắn vừa mới định nói chuyện kính viễn vọng thì không ngờ Tào Dật lại giành nói trước:
- Cháu rể à, hôm nay cháu nói về vũ trụ mà chúng ta đang ở sao mà ta nghe không hiểu vậy, cháu có thể giải thích lại cho chúng tôi được không?
Triệu Nhan vốn nghĩ rằng Tào Dật gặp mình trước tiên sẽ nói về kính viễn vọng, nhưng không ngờ ông ta lại hỏi về vấn đề vũ trụ, điều này khiến cho hần không hiểu, nhưng mà hẳn cố gắng sử dụng những cái mà họ có thể hiểu để giải thích lại 1 lăn nữa, thực ra đối với vũ trụ, sự giải thích chủ lưu của thế hệ sau vũ trụ là sự thống nhất của thời gian, không gian, năng lượng và vật thể, ngoài ra 1 loại nữa là sự giải thích duy tâm chút, chính là vũ trụ chỉ là sản vật của thị giác và xúc giác của chúng ta, tồn tại khách quan trong suy nghĩ của chúng ta, sự giải thích này có lẽ sẽ có rất nhiều người ủng hộ, thậm chí là nhiều nhà khoa học cũng tán thành sự giải thích này.
Cũng chính lúc Triệu Nhan giải thích xong 2 loại ở bên trên thì bỗng nhiên chỉ thấy Tào Dật cười lớn nói:
- Không sai không sai, chính là cái này, chúng ta cần là cái này!
- Ha ha ha ha, vốn nghĩ là loại học thuyết này của Quận Vương nói ra thì phật môn và đạo môn của chúng ta sẽ chịu sự đả kích lớn chứ, nhưng mà bây giờ xem ra, trời không tuyệt đạo môn ta, thậm chí có thể mượn trước phật môn 1 bước, đợi đến sau khi đám con lừa ngốc kia tỉnh ngộ, e là muốn thay đổi thì đã không kịp rồi.
Lưu Hỗn Khang lúc này cũng cười to với vẻ mặt đắc ý, Trương Tự Tông ở bên cạnh cũng vuốt râu mỉm cười.
- Người.. các người có ý gì?
Triệu Nhan lúc này mặt mê man hỏi, đến bây giờ hắn cũng không làm rõ được vì sao mà Tào Dật 3 người bọn họ lại vui như vậy?
- Ha ha, Quận Vương nghĩ sao mà không hiểu, theo cách nói của ngài, trên mặt trăng không có mặt trăng và tiên tử, trên trời cũng không có thiên đình và thần phật, từ đó, trên thế gian nhất định sẽ không ít người nhận định mình đang bị chúng ta lừa gạt, cho nên những cái hôm nay Quận Vương nói cho dù là đối với đạo môn của chúng tôi hay là phật môn mà nói, đều không phải là 1 chuyện tốt, nhưng mà vũ trụ mà lúc sau Quận Vương nói thì lại khiến cho chúng tôi có cách suy nghĩ mới, có lẽ ánh mắt của đạo môn chúng tôi không thể chỉ giới hạn ở địa cầu, mà là để mắt đến toàn cả vũ trụ, nếu vũ trụ rộng lớn và thần bí như vậy thì có khả năng là thần tiên sáng tạo ra vũ trụ này hay không, ngoài vũ trụ thì có phải là nơi cư trú của thần tiên hay không?
Lúc này Lưu Hỗn Khang mở miệng nói, trên gương mặt lộ ra nụ cười mang vài vẻ xấu xa.
Triệu Nhan nghe được lời nói của Lưu Hỗn Khang, đặc biệt là câu nói cuối cùng của ông ta, liền lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn bọn họ, thì ra tôn giáo thật ra là chuyện như thế, lãnh tụ của đám đạo môn trước mắt sau khi nghe xong nội dung mà mình nói, cái đầu tiên nghĩ đến không ngờ là để đền bù cho lỗ hổng trên giáo lí của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!