Tào Dĩnh liền xông vào phòng của Bảo An Công chúa, vẻ mặt lo lắng hỏi: - Nhị tỷ, tin tức là thật chứ? Phu quân người thực sự sắp trở về rồi chứ?
Bảo An Công chúa thấy Tào Dĩnh đi vào, liền lấy tờ giấy trong tay ra nói: - Dĩnh nhi muội muội yên tâm đi, tin tức chính xác tuyệt đối, hơn nữa đã có người tận mắt nhìn thấy tam đệ, chỉ là tam đệ lại không biết vì sao lại tới Sơn Đông. Bây giờ có lẽ đang từ Sơn Đông đi về phía Khai Phong, triều đình cũng có lẽ rất nhanh sẽ đưa tin tới.
- Sơn Đông? Vậy không sai rồi, xem ra phu quân là quay về băng đường biển rồi. Tào Dĩnh nghe tới đây cũng vô cùng vui mừng thấp giọng tự nhủ. Nàng đã biết được tin Triệu Nhan ở chỗ Nữ Chân từ bên phía Tô Thức, vì vậy nàng cố ý tìm hiểu rất nhiều tình hình của Nữ Chân, biết từ đó tới Đại Tống chỉ có đi bằng đường biển. Dù sao bên phía Liêu quốc cũng đã vì phản loạn mà không thể thông hành được. Hiện giờ Triệu Nhan xuất hiện ở Sơn Đông, điều này càng khẳng định là đi thuyền biển trở về.
Nghĩ tới đây, Tào Dĩnh cuối cùng cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nỗi canh cánh trong lòng cũng xem như đã đặt xuống được rồi. Từ sau khi biết tin Triệu Nhan ở Nữ Chân, dù Tô Thức vẫn luôn bảo đảm Triệu Nhan không thể có nguy hiểm gì, nhưng Tào Dĩnh vẫn vô cùng lo lắng. Đặc biệt là chuyện này nàng cũng không dám nói cho ai biết, chỉ có thể một mình âm thầm chịu đựng. Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy đều lo lắng đến phát khóc, có thể nói là trong hai tháng ngắn ngủi, nàng đã tiêu tụy đi nhiều, ngay cả đám người Bảo An Công chúa cũng đã nhìn thấy rõ, đã hỏi thăm nàng rất nhiều lần, nhưng lần nào Tào Dĩnh cũng đều viện cớ để bưng bít lại.
Bảo An Công chúa không có nghe thấy lời nhủ thầm của Tào Dĩnh, thấy bộ dạng vui mừng như vậy của Tào Dĩnh, không khỏi bật cười nói: - Dĩnh nhi muội muội xem ra quả thực là rất lo lắng cho tam đệ, vừa rồi nghe tin tam đệ sắp vẽ, liền có chút khác hẳn, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều, cũng không còn nhợt nhạt như trước đây nữa rồi.
- Nhị tý, tỷ chỉ biết trêu ta thôi! Tào Dĩnh tâm tình lúc này cũng đã ổn hơn rất nhiều, khó mà không làm nũng Bảo An Công chúa được. Nhưng, nàng lúc này quả thực là đúng như Bảo An Công chúa đã nói, nét mặt rạng ngời, nhìn rất mê người.
Chờ cho tới khi Tào Dĩnh đã kìm nén được niềm vui, bỗng vô cùng hiếu kỳ hỏi Bảo An Công chúa: - Nhị tý, tin tức này của tỷ rốt cuộc là từ đâu mà có được? Vì sao lại còn nhanh nhạy hơn cả triều đình?
- Ta ta Bảo An Công chúa không biết nói dối, nghe thấy Tào Dĩnh hỏi như vậy, nàng nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng thật không dễ dàng gì mới lên tiếng nói: - Ta có một bằng hữu ở Sơn Đông, đúng lúc gặp được tam đệ, do đó đã truyền tin tới. Còn về bên phía triều đình, khả năng là vì một số chuyện mà có sự trễ nải.
Nghe thấy câu trả lời của Bảo An Công chúa, Tào. Dĩnh lại vô cùng kỳ lạ, cúi thấp người ghé sát về phía Công chúa nói: - Nhị tỷ, ta nghe nói tỷ có nuôi một ít chim bồ câu ở bên phía lão Tô Mã, hơn nữa còn thường xuyên có chim bồ câu bay đi bay vẽ, liệu có phải là cùng với vị bằng hữu nào đưa tin không?
- Không không có! Nghe thấy câu hỏi của Tào Dĩnh, Bảo An Công chúa liền vô cùng kích động khoát tay phủ nhận. Tuy nhiên, khi cô thấy ánh mắt cười mà như không cười đó của Tào Dĩnh, lại không khỏi lo lắng rong lòng, có chút ấp úng nói: - Những những con chim bồ câu đó đều là một bằng hữu nhờ ta nuôi hộ, chỉ là ta sợ nuôi hỏng, cho nên mới để bên phía lão Tô Mã, để lão thay ta cho ăn một thời gian, chờ tới khi vị bằng hữu đó quay về, sẽ trả lại.
- Úc. Tào Dĩnh cố ý khoa trương nói, nhưng rất nhanh nàng lại cười nói.- Không ngờ bằng hữu của nhị tỷ cũng nhiều thật, một người nguyện nhận sự ủy thác của tỷ nuôi chim hộ, một người lại không ngại xa vạn dặm truyền tin cho tỷ, xem ra nhân duyên của nhị tỷ quả thực rất tốt.
Thấy Tào Dĩnh nói như vậy, Bảo An Công chúa cho dù có đơn thuần hơn nữa cũng nhìn thấy đối phương hình như đã biết được điều gì đó, vẻ mặt xấu hổ liền đỏ lên nói: - Dĩnh nhi muội muội chớ nghĩ linh tính, ta ta.
- Hi hi, nhị tỷ không cần giải thích. Kỳ thực ta cái gì cũng đều không biết hết. Thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Bảo An Công chúa Tào Dĩnh lại bỗng cười tỉnh nghịch. Nhưng điều này lại khiến cho mặt Bảo An Công chúa càng đỏ bừng lên. Cô cũng nghe thấy Tào Dĩnh là đang nói ngược lại, e là chuyện mình và Liễu Không duy trì liên hệ thư từ đối phương cũng đã biết rõ rồi.
- Đúng rồi, tam muội sao bây giờ vẫn còn chưa tới nhỉ? Lúc này Bảo An Công chúa bồng lên tiếng nói. Sau khi cô nhận được tin của Triệu Nhan liền sai người đi thông báo cho Tào Dĩnh và Thọ Khang Công chúa, nhưng Tào Dĩnh đã tới lâu như vậy rồi mà Thọ Khang Công chúa vẫn còn chưa thấy mặt mũi đâu, điều này khiến cho Bảo An Công chúa có chút kỳ lạ. Mặt khác, cô cũng muốn chuyển chủ đề nói chuyện, không muốn để Tào Dĩnh lại trêu đùa chuyện giữa mình với Liễu Không.
- Chuyện này Vừa nhắc tới Thọ Khang Công chúa, lần này lại tới phiên Tào Dĩnh có chút ấp a ấp úng.
- Sao thế? Lẽ nào tam tỷ không có ở trong phủ? Vậy tỷ ấy đi đâu rồi? Bảo An Công chúa thấy bộ dạng của Tào Dĩnh liền truy vấn, đồng thời trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt.
- Chuyện này. Tào Dĩnh lại một lần nữa do dự, cuối cùng cũng đã mím môi lại nói: - Tam tỷ tỷ ấy lại tới phủ của Âu Dương tướng công tặng thơ rồi!
Nghe tới đây, Bảo An Công chúa liền tái mặt đi, không khỏi lớn tiếng nói: - Dĩnh nhi muội muội sao lại hồ đồ như vậy? Lẽ nào muội còn không biết chính vì những bài thơ đó cho nên mới hại Âu Dương muội muội thành ra như vậy sao?
- Nhị tỷ đừng nóng, ta biết bệnh tương tư của Âu Dương tỷ tỷ là vì những bài thơ đó mà ra. Nhưng bệnh tình của cô ấy trăm trọng, ngay cả tổ phụ ta cũng phải bó tay rồi. Dù sao đây là tâm bệnh, đã không phải là thuốc thường có thể chữa trị được nữa rồi, chỉ có những bài thơ đó mới có thể giải tỏa được chút bệnh tình của Âu Dương tỷ tỷ. Cho nên, nếu chúng ta không tiếp tục đưa tới, chỉ có thể khiến cho Âu Dương tỷ tỷ tương tư mà chết! Tào Dĩnh cũng vô củng lo lẳng nói, đồng thời trên mặt cũng lộ rõ vẻ hối hận và tự trách.
Cháu gái Âu Dương Tu Âu Dương Uyển Linh vì Triệu Nhan mà danh tiết hủy hết, căn bản không có ai tới nhà cầu hôn. Năm ngoái khi chơi tết Nguyên Tiêu, Âu Dương Uyển Linh đã có ý nghĩ xuất gia. Khi đó, Thọ Khang Công chúa đã xuất phát từ lòng tốt, do đó đã lấy bài thơ "Thanh Ngọc án" của Triệu Nhan làm tặng cho đối phương, hư cấu thành một người đàn ông mến mộ Âu Dương Uyển Linh, hy vọng có thể khiến cho Âu Dương Uyển Linh từ bỏ ý nghĩ xuất gia.
Đối với phương pháp này của Thọ Khang Công chúa, Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa cũng kỳ thực đều phản đối. Nhưng, khi đó họ nghĩ được nếu là một người đàn ông hư cấu sau này lại không xuất hiện, sẽ khiến cho Âu Dương Uyển Linh vô cùng đau lòng, do đó cũng chỉ có thể duy trì người đàn ông hư cấu này. Thậm chí, vì vậy mà Tào Dĩnh còn lấy một số bài thơ kinh điển của Triệu Nhan.
Vốn ý định của họ là rất tốt, muốn sau khi tặng mấy bài thơ cho Âu Dương Uyển Linh sẽ để cho người đàn ông hư cấu này từ từ biến mất. Nhưng, điều khiến họ không ngờ tới là sau mấy tháng họ lấy danh nghĩa người đàn ông hư cấu để viết thư cho Âu Dương Uyển Linh, nói cho đối phương biết mình phải đi xa, e là không thể quay trở lại được nữa. Kết quả là Âu Dương Uyển Linh đã đổ bệnh, bất luận chữa trị thế nào cũng không có hiệu quả, ngay cả Tào Dật khám xong cũng chỉ nói là tâm bệnh, phải dùng tâm dược mới có thể trị được, thần tiên sống này cũng không còn cách nào nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!