Đều là lão bánh quẩy quan trường, lập tức phẩm ra rất nhiều tin tức.
Hứa Thất An kia nếu không muốn, Hứa Từ Cựu dù là liều cả mạng cũng không lấy được, hắn sau khi rời khỏi quan trường, đang có ý thức tìm chỗ dựa cho Hứa gia... Tiền Thanh Thư nghĩ đến đây, trong lòng nóng lên.
Ở trong mắt hắn, Hứa Thất An nguyện ý tung cành oliu là chuyện tốt, tuy hắn là tâm phúc của Ngụy Uyên, tuy Ngụy Uyên cùng Vương đảng không vừa mắt nhau, nhưng ngoài việc này, nếu Vương đảng có chỗ cần dùng đến Hứa Thất An, bằng vào Hứa Tân Niên tầng quan hệ này, hắn khẳng định sẽ không từ chối, hai bên có thể đạt thành hợp tác trình độ nhất định.
Hứa Thất An là một món công cụ tiện tay, dùng tốt.
Sau năm kinh sát, tuyệt đại bộ phận chư công triều đình đều có khái niệm kiểu này.
Vương đảng nếu có thể nắm giữ công cụ này, tương lai khẳng định có tác dụng lớn.
Kẻ này khua môi múa mép cực kỳ lợi hại, nếu là có thể nâng đỡ lên, tương lai chửi nhau không có địch thủ, ừm, hắn tựa như cùng cháu gái Tư Mộ có ái muội... mấu chốt nhất là, thu Hứa Từ Cựu, Hứa Thất An công cụ này có thể cho chúng ta dùng... Lại bộ Từ thượng thư trầm ngâm.
Người khác nghĩ đều không khác lắm, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, phỏng đoán quan hệ của Hứa Tân Niên cùng Vương Tư Mộ.
Vương thủ phụ ho khan một tiếng, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mang thư mật chia một chút, chúng ta đều tự bôn ba một chuyến.”
Hắn không nhìn Hứa Tân Niên thêm một lần nào.
...
Vương Tư Mộ vượt ở trước khi hoàng hôn, mang Hứa Tân Niên đưa ra khỏi hoàng thành, tặng cả đống rượu thuốc, thuốc bột chữa bị ngã cho Hứa Nhị lang, sau khi về phủ, nghe thấy đại ca nhị ca còn có mẫu thân ở trong sảnh nói chuyện.
Vương nhị ca giọng điệu rất thoải mái nói: “Cha cùng các thúc bá tựa như có đối sách, ta thấy lúc bọn họ rời đi, bước chân nhẹ nhàng, trong ánh mắt không ngưng trọng nữa. Ta đuổi theo ra hỏi, Tiền thúc nói không cần lo lắng.”
Vương đại ca cười nói: “Cha còn cố ý bảo quản gia thông báo phòng bếp, buổi tối làm thịt quay. Cha vì dưỡng sinh, cũng rất lâu chưa ăn món này rồi.”
Vương nhị ca vỗ tay: “Cái này nói rõ cha tâm sự diệt hết, cả người thoải mái.”
Vương phu nhân ở bên nghe, cũng lộ ra nụ cười: “Tư Mộ nói rất đúng, cha các con, sóng to gió lớn nào chưa từng gặp, chớ lo lắng.”
Thấy Vương Tư Mộ tiến vào, Vương nhị ca cười nói: “Muội tử, cha mới rời phủ, nói cho muội một tin tức tốt, Tiền thúc nói tìm được phương pháp phá cục rồi.”
Dừng một chút, hắn liền nói: “Tiểu tử kia đâu? Nhị ca muốn mượn cơ hội này thử hắn một phen, xem có phải có thể cùng chung hoạn nạn hay không. Muội dẫn ta tìm hắn, ta nói Vương phủ gặp đại nạn, tiền đồ xa vời, xem hắn đối với muội sẽ là thái độ như thế nào.”
Hắn nói đang hăng say, Vương Tư Mộ lạnh nhạt ngắt lời: “So với nhị ca chỉ ở chỗ này nói bốc nói phét, người ta mạnh hơn nhiều lắm.”
Vương nhị ca trừng mắt: “Muội tử, muội nói kiểu gì vậy?”
Vương đại ca tâm tình rất tốt, vui vẻ nâng Nhị đệ một phen, mỉm cười nói:
“Người đọc sách thư viện Vân Lộc, phẩm tính là đáng giá yên tâm. Nhưng nhị ca của muội cũng là có ý tốt, hắn muốn thử, cứ để hắn thử đi.”
Vương Tư Mộ mím môi, ngồi xuống uống một ngụm trà, từ từ nói: “Phương pháp phá cục của cha cùng các thúc bá, đó là tội chứng mấy vị đại nhân trong triều ăn hối lộ trái pháp luật.”
“Làm sao muội biết?” Vương đại ca sửng sốt.
“Bởi vì đây là Hứa Nhị lang mang đến, hắn vì thế trả giá thật lớn.” Vương Tư Mộ đã ngọt ngào lại đau lòng.
“Hứa Nhị lang kia mang đến...” Vương nhị ca lẩm bẩm.
“Đây, đây là một lợi thế cực lớn, hắn cứ như vậy cống hiến ra?” Vương đại ca cũng lẩm bẩm.
Vương phu nhân nhìn sắc mặt hai con trai, ý thức được tiểu tử Hứa gia con gái vừa lòng, ở trên chuyện này đã làm ra cống hiến hết sức quan trọng.
...
Trong ba ngày kế tiếp, quan trường kinh thành mạch nước ngầm mãnh liệt, khởi điểm, phái trung lập thờ ơ lạnh nhạt Vương đảng gặp hoàng quyền đấu đá, trên dưới Vương đảng lòng người hoảng sợ. Viên Hùng cùng Tần Nguyên Đạo đại biểu “đảng hoàng quyền” thì mài đao soàn soạt.
Nhưng theo tình thế phát triển, đầu tiên là Đại Lý tự lựa chọn đầu nhập vào Vương đảng, liên hợp Hình bộ tẩy trắng quan viên Vương đảng vào tù, triển khai đánh giằng co với Đô Sát viện.
Sau đó, lục khoa cấp sự trung không ít người phản chiến, buộc tội Tần Nguyên Đạo cùng Viên Hùng bè cánh đấu đá, lạm dụng chức quyền. Chiến hỏa lập tức đốt tới trên đầu hai người.
Ngay sau đó, trong tập đoàn huân quý cũng có vài vị nhân vật thực quyền dâng sớ buộc tội Viên Hùng, Tần Nguyên Đạo.
Trong khoảng thời gian ngắn, các đạo nhân mã nhảy ra ra sức bảo vệ Vương đảng, mà Hình bộ cùng Đại Lý tự đập “phạm quan Vương đảng”, thẩm không ra kết quả, cũng liền chặt đứt kế hoạch đến tiếp sau của đám người Viên Hùng.
Thẩm lại thẩm không ra kết quả, trên triều đình tấu chương buộc tội như mưa, trên quan trường bắt đầu truyền lưu lời đồn đãi Nguyên Cảnh Đế đang tính sổ, ai lúc trước bức bách hắn hạ chiếu tự kể tội, hết thảy đều phải bị thanh toán.
Trong lúc nhất thời lòng người sôi sục, lời đồn đãi nổi lên khắp nơi.
Thế này còn chưa hết, lục khoa cấp sự trung cùng các ngự sử Trương Hành Anh cầm đầu, tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi, hưng phấn dâng sớ buộc tội, buộc tội Nguyên Cảnh Đế hẹp hòi trả thù, có tổn hại thể diện hoàng thất, uy nghiêm hoàng đế.
Chuyện cấp sự trung vui vẻ nhất chính là bắt lỗi hoàng đế, sau đó viết tấu chương phun hắn. Cái này đại biểu cho bọn họ là trung thần, đồng thời còn có thể nhanh chóng nổi danh, tranh thủ danh vọng ở quan trường, sĩ lâm.
Đến ngày thứ năm, Nguyên Cảnh Đế sau khi ở tẩm cung giận dữ, kêu ngừng việc này, thả thành viên Vương đảng bị giam giữ.
Viên Hùng bị giáng làm hữu đô ngự sử, nguyên hữu đô ngự sử Lưu Hồng tiếp nhận chức vụ này.
Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo tức đến mức nằm trên giường không dậy nổi.
...
Hôm nay nghỉ, thái tử toàn bộ hành trình quan sát triều cục biến hóa, lấy danh nghĩa ngắm hoa, sốt ruột không chịu nổi triệu kiến Lại bộ Từ thượng thư.
Đông cung, trong vườn hoa.
Thái tử ngồi ở trong đình trú mát, nhấp một ngụm rượu nhỏ, hỏi: “Triều cục biến hóa mấy ngày nay làm người ta líu lưỡi, bản cung đến nay chưa xem hiểu, mời Từ thượng thư giải thích nghi hoặc cho bản cung.”
Lại bộ Từ thượng thư đã là Vương đảng, lại là người ủng hộ thái tử, triệu hắn đến thích hợp nhất.
Từ thượng thư mặc thường phục, hóng cơn gió se lạnh trong vườn hoa, mang theo hương hoa thoang thoảng, có chút thích ý cười nói:
“Việc này cũng không có huyền cơ gì lớn. Đoạn thời gian trước, Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên đưa tới mấy phong thư mật, là Tào quốc công lưu lại.”
Lập tức mang sự tình từ đầu tới cuối nói cho thái tử.
Thái tử hít thở có chút dồn dập, truy hỏi: “Thư mật ở nơi nào? Còn hay không? Nhất định còn, Tào quốc công tay nắm quyền to nhiều năm, không có khả năng chỉ có vẻn vẹn mấy phong.”