Trong giây lát, trêu buổi chầu, thế mà có hai phần ba quan văn bước ra khỏi hàng, trong những người này, một bộ phận là vây cánh của Ngụy Uyên; một bộ phận là vây cánh của Vương Trinh Văn, còn có một bộ phận là người lúc trước giận mà không dám nói gì.
Các quan văn cùng huân quý chưa bước ra khỏi hàng, da đầu phát tê.
Trừ sự kiện tranh vị trí thái tử hai trăm năm trước, trong lịch sử Đại Phụng không có chuyện thế này xảy ra nữa. Quan văn tư tưởng trung quân cắm rễ trong lòng, nào dám cứng đối cứng với hoàng đế như vậy.
Nhưng hôm nay, lại đã xảy ra.
Kim Loan điện yên lặng đến đáng sợ.
“Các ngươi, các ngươi...”
Nguyên Cảnh Đế ngồi ở trên ghế rồng, khuôn mặt từng chút một rút đi màu máu, giờ khắc này, vị cửu ngũ chi tôn này cảm nhận được khuất nhục thật lớn.
Hắn, vua của một nước, thế mà lại bị một đám thần tử ép hạ chiếu tự kể tội.
Đường đường uy nghiêm đế vương, bị chà đạp như thế?
Nguyên Cảnh Đế thanh niên đăng cơ, 37 năm qua, mang triều đình nắm giữ chặt chẽ ở trong tay, mỗi ngày các đại thần ở dưới đấu ngươi chết ta sống, hắn ngồi vững Điếu Ngư Đài, tựa như đang xem kịch.
Hắn là cao cao tại thượng như vậy, nổi bật lên thần tử thấp hèn, giống như người biểu diễn xiếc khỉ xem xiếc khỉ.
Giờ này khắc này, đám khỉ này thế mà lại liên hợp muốn lật trời?
Hắn run run chỉ vào chư công trong điện, da mép run run, rít gào: “Các ngươi, thực cho rằng trẫm không dám xử trí các ngươi? Người đâu, người đâu, mang đám nghịch thần này kéo xuống, phạt sáu mươi trượng!”
Thanh âm cuồn cuộn quanh quẩn ở trong điện, ở ngoài Kim Loan điện cuồn cuộn quanh quẩn, trong tai ở quần thần cuồn cuộn quanh quẩn.
Đây là quân vương phẫn nộ, thiên tử giận dữ, là muốn trăm vạn người phải chết.
Tựa như là đang đối nghịch với hắn, ở dưới uy áp như vậy, một màn càng khó có thể tin xảy ra, ngoài điện, từ bậc thềm đến quảng trường, mấy trăm quan viên đồng thời quỳ xuống, hô lớn:
“Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
“Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
Sóng âm cuồn cuộn, quanh quẩn ở trên không hoàng cung.
Nguyên Cảnh Đế hầu như không thể tin được lỗ tai mình, trong nháy mắt nào đó, hắn hoài nghi mình thấy ảo giác.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn phía ngoài điện, từ bậc thềm đến quảng trường, mấy trăm quan viên cùng quỳ xuống, hô to: hạ chiếu tự kể tội...
“Các ngươi, các ngươi...”
Hắn chỉ vào trong điện ngoài điện, vô số đại thần, ngón tay run run, rít gào:
“Các ngươi thế này tính là gì, cùng nhau ép trẫm sao? Trong mắt các ngươi còn có vua cha hay không, loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử!!”
Bốn chữ cuối cùng kêu khàn khàn.
37 năm qua, hắn chưa bao giờ thất thố như thế. Vài lần duy nhất xảy ra ở mấy ngày trước, nhưng đó là giả vờ.
Chơi xiếc khỉ 37 năm, hôm nay, thế mà lại bị khỉ đùa giỡn.
Một dòng máu ngược trào lên trong lòng, Nguyên Cảnh Đế lảo đảo một phen.
“Viên Hùng, ngươi là tả đô ngự sử Đô Sát viện, ngươi tới nói, ngươi nói cho đám loạn thần tặc tử này, bọn hắn rốt cuộc đang làm cái gì.”
Tả đô ngự sử Viên Hùng, cổ cứng ngắc, xoay từng chút một, nhìn về phía chư công, chư công cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đó băng lạnh như sắt.
Ực... Viên Hùng nuốt nuốt nước bọt, gian nan bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Bệ hạ, việc đã đến nước này, xin bệ hạ đừng chấp mê bất ngộ nữa, xin, xin hạ chiếu tự kể tội...”
Bịch bịch bịch... Nguyên Cảnh Đế lảo đảo lui về, thế mà lại đặt mông ngã ngồi ở trên ghế rồng, lẩm bẩm: “Phản rồi, phản rồi...”
“Trẫm chính là vua của một nước, sao có thể có sai lầm. Các ngươi đừng hòng khiến trẫm hạ chiếu tự kể tội...”
Nói tới đây, sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, khàn cả giọng rít gào, da mặt run run rít gào: “Đừng hòng!!!”
Đúng lúc này, tiếng thở dài từ trong điện vang lên, thanh quang chợt lóe, một lão nho sinh tóc rối, mặc áo dài cổ xưa, xuất hiện ở trong điện.
Thư viện Vân Lộc, viện trưởng Triệu Thủ!
Triệu Thủ bình tĩnh nhìn Nguyên Cảnh Đế: “Nguyên Cảnh, hạ chiếu tự kể tội đi.”
Sắc mặt Nguyên Cảnh Đế đột nhiên tái nhợt.
Thư viện Vân Lộc, viện trưởng Triệu Thủ, tam phẩm đại nho.
Người số một nho gia đương thời.
Triệu Thủ đại biểu không chỉ có cá nhân ông, còn là toàn bộ thư viện Vân Lộc, là toàn bộ người đọc sách đi hệ thống nho gia.
Cho nên, ông cầm khắc đao tới.
Nguyên Cảnh Đế chính là vì nhìn thấy cây khắc đao này, sắc mặt mới đột nhiên tái nhợt. Từ khi đăng cơ tới nay, vị cửu ngủ chi tôn này, lần đầu tiên ở trong hoàng cung, ở trong Kim Loan điện, gặp phải tử vong uy hiếp.
“Ngươi vào kinh như thế nào, ngươi vào hoàng cung như thế nào...”
Nguyên Cảnh Đế ngã ngồi ở trên ghế rồng, chỉ vào hắn, cảm xúc kích động: “Giám chính, Giám chính, mau tới hộ giá!!”
Rất nhiều cấm quân lao tới ngoài Kim Loan điện, nhưng bị một vách ngăn hào quang ngăn trở.
“Nho gia sẽ không hành thích vua, chỉ giết giặc!”
Trên mặt Triệu Thủ có sự không sợ hãi lấy thân tuẫn đạo: “Triệu Thủ đại biểu nho gia, hướng ngươi đòi hai sự hứa hẹn, hứa hẹn thứ nhất, lập tức hạ chiếu tự kể tội. Hứa hẹn thứ hai, Hứa Thất An vì dân thỉnh mệnh, giải oan cho Trịnh đại nhân, không có tội, ngươi hạ thánh chỉ ca ngợi hắn, thừa nhận hắn vô tội, không thể hại tới tộc nhân hắn.”
Nguyên Cảnh Đế sắc mặt xanh mét, từ từ đảo qua chư công dưới sảnh, đám người đọc sách xuất thân Quốc Tử Giám này, thế mà lại chưa có ai ra mặt phản bác. Bất tri bất giác, Quốc Tử Giám cùng thư viện Vân Lộc cũng gộp lại một chỗ rồi?
“Để trẫm hạ chiếu tự kể tội thì thôi, vì sao ngươi phải bảo vệ Hứa Thất An kia.”
Triệu Thủ mỉm cười, thản nhiên tuyên bố: “Chưa từng nói ra, Hứa Ninh Yến là nhập thất đệ tử của ta.”
Cái gì?!
Chư công cả triều trợn mắt há hốc mồm, Đả Canh Nhân Hứa Thất An, tên thất phu kia, thế mà lại là nhập thất đệ tử của Triệu Thủ viện trưởng thư viện Vân Lộc?
Hắn, hắn thế mà lại là người đọc sách nho gia ta?
Thật không hổ là thi khôi...
Quả nhiên, người có thể viết ra nhiều tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau như vậy, sao có khả năng không phải người đọc sách nho gia...
Người một nhà cả...
Đủ loại ý niệm hiện lên ở trong đầu chư công.
Ngụy Uyên nhíu nhíu mày, nhìn Triệu Thủ, trong ánh mắt mang theo nghi ngờ.
“Ngươi bảo trẫm khoan thứ tên gian tặc chém giết quốc công đó? Ngươi bảo trẫm tiếp tục dung túng hắn ở triều đường làm quan? Ha, ha ha, ha ha ha...”
Yêu cầu này của Triệu Thủ, tựa như đã hoàn toàn chọc giận Nguyên Cảnh Đế, khiến hắn lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, cười như phát điên.
“Triệu Thủ, trẫm chính là vua của một nước, đường đường thiên tử, ngươi thực dám giết trẫm? Trẫm liền lấy mạng cùng ngươi cược khí số nho gia.”
Nguyên Cảnh Đế phát cuồng một cước đạp đổ bàn to, ở trên Tu Di Tọa đi nhanh vài bước, chỉ vào Triệu Thủ giận mắng: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, trẫm còn có Giám chính, trẫm không tin Giám chính sẽ ngồi xem ngươi động thủ.”
Hắn không tin, Triệu Thủ sẽ vì chút việc này, lấy tính mạng ra liều. Hắn biết tâm nguyện suốt đời của Triệu Thủ là làm vẻ vang thư viện Vân Lộc.