Lúc hoàng hôn, lão thái giám vội vàng vào tẩm cung, xuyên qua phòng ngoài, vào sâu trong tẩm cung, tới bên cạnh Nguyên Cảnh Đế ngồi xếp bằng.
“Bệ hạ, ngoài cung truyền về tin tức, lời đồn không phát tán được...”
Nguyên Cảnh Đế mở mắt, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hắn: “Không phán tán được?”
Lão thái giám nhỏ giọng nói: “Phàm là nói xấu Hứa Thất An, phần lớn đều bị dân chúng trong thành đánh, còn, còn gây ra mấy án mạng.”
... Thanh âm Nguyên Cảnh Đế bỗng cất cao: “Hắn từ khi nào có thanh danh cỡ này?”
Lão thái giám không đáp được.
Nguyên Cảnh Đế nghiến răng nghiến lợi nói: “Một con kiến, bất tri bất giác, thế mà cũng có thể cắn trẫm một phát.”
...
Hôm sau, giờ Mão.
Đài bát quái, Hứa Thất An ôm vò rượu, đứng ở mép đài cao, hóng gió, yên lặng nhìn phương hướng tường cung, không nói một lời.
Tiếng trống ngọ môn gõ vang, văn võ bá quan ngay ngắn có trật tự xuyên qua ngọ môn, qua cầu Kim Thủy, đại bộ phận quan viên ở lại ngoài điện, chư công thì tiến vào Kim Loan điện.
Đợi một khắc đồng hồ, Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào từ từ đến chậm, mặt không biểu cảm, uy nghiêm mà thâm trầm.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, nhìn về phía Vương thủ phụ, mang theo vài phần cười lạnh:
“Trẫm nghe nói Vương thủ phụ gần đây thân thể ôm bệnh nhẹ, vậy liền không cần vào triều nữa. Trẫm cho ngươi ba tháng nghỉ tu dưỡng, việc nội các, giao cho đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương làm thay tạm.”
Chư công khẽ biến sắc.
Bệ hạ đây là muốn đổi thủ phụ, tạm tước quyền lực, lại đổi người.
Vừa mở màn đã là như vậy?
Vương thủ phụ chắp tay, nói: “Đa tạ bệ hạ.”
Nguyên Cảnh Đế không nhìn hắn nữa, lúc này chịu thua, muộn rồi, hắn quay sang nhìn quét các quan, nói từng chữ một:
“Trẫm rất phẫn nộ!
“Bởi vì trong triều có loạn thần tặc tử, giết quốc công, nói xấu hoàng thất, nói xấu triều đình. Kẻ đại nghịch bất đạo cỡ này, đáng tru di cửu tộc!”
Trong điện, chư công cúi đầu, không nói lời nào.
Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía Ngụy Uyên, trầm giọng nói: “Ngụy Uyên, Hứa Thất An là người của ngươi, việc này ngươi phải chịu trách nhiệm. Trẫm hạn ngươi trong vòng ba ngày, mang tên giặc này, còn có người nhà hắn bắt về quy án.”
Ngụy Uyên bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Vâng.”
Ngụy áo xanh ngươi không phải cũng dân gian truyền lưu khí khái trác tuyệt như vậy... Trong mắt Nguyên Cảnh Đế hiện lên châm chọc, tiếp tục hỏi:
“Về xử trí nghịch tặc Hứa Thất An, các ái khanh còn có cái gì muốn bổ sung?”
Trương Hành Anh bước ra khỏi hàng, nói: “Thần có việc khải tấu.”
Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía hắn, gật đầu nói: “Nói.”
Trương Hành Anh chắp tay, trầm mặc vài giây, giống như đang ấp ủ, lớn tiếng nói: “Trấn Bắc vương cấu kết Vu thần giáo, tàn sát ba mươi tám vạn dân chúng thành Sở Châu, Hộ quốc công Khuyết Vĩnh Tu tự mình cầm đao, sau đó, kết bè với Tào quốc công, giết hại Sở Châu bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài...”
Còn chưa nói xong, Nguyên Cảnh Đế liền quát lớn: “Vô liêm sỉ! Trương Hành Anh, ngươi muốn lật lại bản án?”
Ta nói Hứa Thất An kia lấy đâu ra mật chó, thì ra là cùng ngươi cấu kết xâu chuỗi, ngươi có biết phỉ báng thân vương cùng quốc công, là tội gì không?”
Nguyên Cảnh Đế tức giận nhìn Trương Hành Anh, uy nghiêm đế vương như thủy triều.
Trương Hành Anh ngẩng đầu lên, hắn nửa bước không nhường đối mặt Nguyên Cảnh Đế, chậm rãi lắc đầu: “Thần cũng không phải muốn lật lại bản án.”
Nguyên Cảnh Đế nhìn chằm chằm hắn: “Vậy ngươi muốn làm gì.”
Đối mặt hoàng đế quát hỏi, Trương Hành Anh không ngờ bước lên một bước, như muốn lấy khí thế của mình chống lại đế vương, hắn lớn tiếng nói: “Bệ hạ có tội, tội thứ nhất: dung túng Trấn Bắc vương tàn sát cả thành. Tội thứ hai, bao che Trấn Bắc vương cùng Hộ quốc công.
“Thần, xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội!”
Dư âm quanh quẩn.
Lời vừa nói ra, trong triều đình một mảng yên tĩnh, lại giống như sấm vang, long trời lở đất.
Trong đầu Nguyên Cảnh Đế ầm ầm chấn động, hắn đã nghe được cái gì?
Hạ chiếu tự kể tội?
Ngự sử nho nhỏ này, dám bảo hắn hạ chiếu tự kể tội.
“Ta thấy ngươi là điên rồi.”
Nguyên Cảnh Đế rất tức giận, uy nghiêm quân vương, gặp con kiến khiêu khích, vẻn vẹn một tên ngự sử, dám yêu cầu hắn viết chiếu tự kể tội.
“Trương Hành Anh, trẫm hoài nghi ngươi cấu kết Hứa Thất An, giết hại quốc công, phỉ báng thân vương. Người đâu, áp giải hắn vào thiên lao.”
Dứt lời, hắn thấy một bộ áo xanh bước ra khỏi hàng.
Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh nói: “Ý trẫm đã quyết, ai cũng không được xin, nếu không, luận xử ngang tội.”
Đám quan văn này được đằng chân lân đằng đầu, xem ra đã gõ Vương thủ phụ còn chưa đủ, còn phải thêm một tên Trương Hành Anh.
Người áo xanh đó nói: “Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
Nguyên Cảnh Đế chợt cứng đờ, gằn từng tiếng từ trong hàm răng bật ra: “Ngươi mật chó thật lớn nha, như thế nào? Trẫm nâng đỡ ngươi đến vị trí này, ngươi cảm thấy có thể chế hành trẫm?”
Ngụy Uyên không đáp.
Lúc này, Vương thủ phụ bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: “Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
Lại một tên... Đám người dòng họ hoàng thất cùng huân quý sợ hãi, nếu lúc này, bọn họ còn chưa ngửi được “âm mưu”, vậy không khỏi quá trì độn rồi.
Nguyên Cảnh Đế chơi quyền mưu mấy chục năm, chỉ có thể so với tôn thất, huân quý càng sâu sắc hơn, cười lạnh liên tục: “Trẫm nói ngươi sao hôm qua kiên cường như thế, thì ra đã sớm móc nối Ngụy Uyên, sáng nay muốn phạm tội đại bất kính.
“Được, được lắm, hay cho một tên Vương thủ phụ, hay cho một tên Ngụy áo xanh. Hai người các ngươi đấu nhiều năm như vậy, kết quả là, thế mà lại liên hợp lại đối phó trẫm.”
Hắn vỗ bàn, trợn mắt hét to: “Vương Trinh Văn, bộ xương già này của ngươi, có thể chịu được mấy lần đình trượng*, hả?!”
(*: phạt gậy)
Hắn ngồi ngay ngắn như cũ, bởi vì hắn là quân vương.
Ngụy Uyên cùng Vương Trinh Văn liên thủ lại như thế nào, hắn có thể áp đảo hai người một lần, thì có thể áp đảo lần thứ hai.
“Còn có chiêu thức gì? Còn xâu chuỗi người nào? Cứ dùng ra, hôm nay, ai còn dám đứng ra, đó là khi quân phạm thượng, đại bất kính. Hết thảy kéo ra ngoài đình trượng!” Nguyên Cảnh Đế cười lạnh nói.
Đình trượng là thủ đoạn hoàng đế đối phó quan viên thường dùng, đây không phải là uy hiếp nhẹ tênh, phải biết rằng, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu quan viên chết bởi đình trượng, bị đánh chết tươi.
Nguyên Cảnh Đế tin tưởng, thời khắc này, trong lòng chư công tất nhiên ý thức được, một khi đình trượng, vậy là đánh tới chết.
Khi quan văn tình cảm quần chúng trào dâng, thống nhất chiến tuyến, hắn sẽ kiêng kị, sẽ nhẫn nại, nhưng nếu là chỉ có lác đác bốn năm người, đánh chết tươi ngược lại có thể chấn nhiếp bách quan.
Hình bộ Tôn thượng thư bước ra khỏi hàng, “Bệ hạ trước đó dung túng Trấn Bắc vương, sau bao che Trấn Bắc vương cùng Hộ quốc công, xin hạ chiếu tự kể tội.”
Hữu đô ngự sử Viên Hồng bước ra khỏi hàng: “Xin bệ hạ hạ chiếu tự kể tội.”
Lễ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng: “Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
Hộ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng: “Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
Lại bộ thượng thư bước ra khỏi hàng: “Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
Các lục khoa cấp sự trung, hưng phấn đến mức đỏ mặt tía tai: “Xin bệ hạ, hạ chiếu tự kể tội.”
“...”