Lúc này, nàng thu Tô Tô vào túi thơm, ý niệm khẽ động, phi kiếm tựa chéo vào bên cạnh bàn “sống” lại, ở trong phòng xoay quanh phi hành.
Lý Diệu Chân phất tay, “rầm” một tiếng, cửa sổ mở ra, phi kiếm lao ra ngoài.
“Đi!”
Nàng dẫn trước nhảy ra cửa sổ, Hứa Thất An cùng Triệu Tấn theo sát sau đó, ba người đồng thời đạp trên sống kiếm, Lý Diệu Chân ở phía trước, Hứa Thất An ở trong, Triệu Tấn ở phía sau.
Phi kiếm kéo ba người, lao vút lên trời.
Đúng lúc này, trong đầu Hứa Thất An hiện lên hình ảnh tương ứng, phía dưới, một mũi tên bọc khí cơ cường đại bắn nhanh đến.
Mũi tên này ẩn chứa một luồng khí thế không bắn thủng kẻ địch, thề không bỏ qua.
“Sang trái!”
Hứa Thất An lớn tiếng nói.
Lý Diệu Chân không hề nghĩ ngợi, thao túng phi kiếm lướt sang trái, ngay sau đó, một cột sáng bắn nhanh đến, xuyên qua vị trí ba người mới vừa rồi.
Mũi tên sau khi trượt, ngoặt một cái, lần nữa khóa mục tiêu ba người, gào thét xé gió mà đến.
“Là tứ phẩm võ phu.” Lý Diệu Chân trầm giọng nói.
“Mau, mau, bay cao chút, không thể bị tứ phẩm võ phu áp sát.” Hứa Thất An da đầu phát tê.
Nếu tứ phẩm võ phu áp sát, nháy mắt gi ết chết hệ thống khác cùng cấp bậc cũng không khó khăn, một bộ thao tác có thể thực hiện.
Tứ phẩm võ phu có thể có thực lực như vậy, ỷ lại vào hai điều kiện: Hóa Kình cùng “Ý”.
Võ giả Hóa Kình kỳ, là đỉnh phong thể thuật cá nhân, đừng nói Lý Diệu Chân, cho dù Hứa Thất An cũng là võ phu, gặp võ giả hóa kình, chỉ sợ cũng nằm ở trạng thái bị đánh.
Càng không nói đến là tứ phẩm tu luyện ra “Ý”.
Đương nhiên, một người là thánh nữ Thiên tông, một người Đại Phụng Ngân la, hai người đều có hậu thủ cùng thủ đoạn áp đáy hòm. Chỉ là bây giờ không phải lúc đánh nhau đến chết.
Tứ phẩm võ giả, trong thời gian ngắn là giết không chết. Một khi bị đối phương dây dưa, như vậy ba người không đi được nữa. Đến lúc đó mật thám cùng quan binh khác ập đến, thì không thể thoát thân.
Hứa Thất An không thể bại lộ thân phận, quyển sách nho gia cùng kim thân cũng không thể thi triển, cho nên không thể bị tứ phẩm áp sát.
“Vù!”
Lý Diệu Chân cất cao phi kiếm, thẳng tắp hướng bầu trời chạy đi, tránh được mũi tên đổi hướng đó.
Bên dưới, một bóng người nhảy lên nóc nhà, ở từng dãy mái nhà cư dân chạy như điên, nhảy lên, truy kích phi kiếm, trong quá trình, bóng người khoác áo bào đen kia không ngừng kéo cung, b ắn ra từng mũi tên ẩn chứa tứ phẩm “tiễn ý”.
Lý Diệu Chân lên thẳng bị hai mũi tên ép xuống, vừa thoát khỏi mũi tên trên đỉnh đầu, chợt nghe phía dưới từng đợt tiếng xé gió, mấy mũi tên bắn nhanh mà đến.
Người áo bào đen nhảy nhót trên nóc nhà tổng cộng b ắn ra mười ba mũi tên, những mũi tên nhọn này tựa như phi kiếm, từ góc độ khác nhau công kích ba người bọn Hứa Thất An, ẩn chứa chân ý không bắn trúng kẻ địch tuyệt không bỏ qua.
Lý Diệu Chân tựa như tài xế lâu năm, khống chế phi kiếm trôi đi, ngoặt, quay về... Linh hoạt tránh né từng mũi tên.
Nhưng theo mũi tên người áo bào đen bắ n ra càng lúc càng nhiều, ba người bị nhốt ở trong đại trận do mũi tên tạo thành.
Bắt tôm bắt tôm... Hứa Thất An vừa cổ vũ cho kỹ năng lái xe của Lý Diệu Chân, vừa tự hỏi như thế nào thoát khỏi truy tung trên mặt đất.
Sách ma pháp nho gia không thể sử dụng, Thần Thù hòa thượng không thể dùng, bên dưới không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm... Kim Cương Thần Công không thể dùng, cái này sẽ bại lộ thân phận của ta, Thiên Địa Nhất Đao Trảm cũng như thế...
Hứa Thất An lúc này mới phát hiện, thứ mình học vẫn là ít chút, không đủ loè loẹt.
“Đợi chút, không thể thi triển pháp thuật nho gia, không đại biểu không thể sử dụng sách ma pháp...” Trong lòng hắn chợt lóe sáng.
Ý niệm lóe lên, hắn thấy căn nhà dưới chân người áo bào đen bên dưới ầm ầm sụp xuống, hắn nhảy lên, ngự không phi hành đến độ cao nhất định, mắt thấy sắp kiệt sức, một mũi tên bay tới dưới chân gã.
Gã cứ như vậy đạp từng mũi tên, không ngừng lên không. Mà trong quá trình, vẫn như cũ không ngừng b ắn ra mũi tên, không cho Lý Diệu Chân cơ hội thở dốc.
Đây là tứ phẩm đỉnh phong... Hứa Thất An nhíu mày.
Cổ tay áo Lý Diệu Chân trượt ra một lá bùa, dựng thẳng ở môi, lẩm bẩm, sau đó mạnh mẽ rung tay ném ra.
Lá bùa ở không trung thiêu đốt, lửa kêu “vù” bành trướng, hóa thành quả cầu lửa to lớn đường kính vượt qua mười mét, giống như một vầng mặt trời.
Ánh lửa hừng hực chiếu sáng thành thị phía dưới, làm cho người ta nghĩ lầm ban ngày sớm đến.
Hứa Thất An ngửi thấy một mùi cháy khét, quay đầu nhìn, lông mi Triệu Tấn đã không còn, tóc cũng uốn khúc khô vàng.
Lông mi của ta khẳng định cũng không còn... Này, lông của ta có lỗi gì, cả thế giới đều nhằm vào lông của ta... Nghĩ đến mình bây giờ đầu trọc lốc, cùng với lông mi vừa bỏ hắn mà đi, trong lòng Hứa Thất An bi thương một trận.
Lý Diệu Chân mái tóc tung bay, một tay vươn ra, đẩy mạnh một phát.
Quả cầu lửa giống như vẫn thạch, đập về phía người áo bào đen.
Người áo bào đen lướt ngang giữa không trung, đạp từng mũi tên, tránh đi quả cầu lửa, mặc kệ nó rơi xuống, mặc kệ nó nguy hại dân chúng trong thành thị, cũng không tính ngăn cản.
Lý Diệu Chân nhướng mày, bàn tay mở ra chợt nắm chặt.
Oành!
Ngọn lửa phát nổ trên không, giống như pháo hoa long trọng, từng luồng lửa tạo thành hình tròn nổ tung, không chờ rơi xuống đất thì đã tắt.
Bắt lấy cơ hội này, người áo bào đen đạp mũi tên, ngự không mà đi, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách hai bên.
Một khi để hắn tới gần, hắn có nắm chắc nhanh chóng làm bị thương nặng Lý Diệu Chân, tệ nhất cũng có thể mang nàng từ không trung đánh rơi. Mà điều Lý Diệu Chân có thể làm, hoặc là bỏ lại hai đồng bạn một mình đào tẩu, hoặc là cùng đồng bạn trở thành thú trong lồng.
Đối mặt người áo bào đen khí thế hùng hổ đánh tới, Lý Diệu Chân nguy nga không sợ, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh núi lở trước mặt mà không đổi sắc, ngón tay kiếm hướng lên trời, quát khẽ:
“Xá!”
Ầm!
Bầu trời mây đen cuồn cuộn, tiếng sét nổ vang, trong mây đen cuồn cuộn, chợt đánh xuống một tia chớp chói mắt.
Tia chớp tốc độ quá nhanh, không trung không phải sân nhà của võ phu, lần này người áo bào đen chưa tránh thoát, bị bổ trúng vào đầu.
Xẹt xẹt!
Tia chớp bị cái lồng khí vô hình ngăn cản, hồ quang nhỏ mà dày đặc chạy ở bề mặt lồng khí.
Hắn vận khí cơ cứng rắn chống lại một đòn sét đánh.
Sắc mặt Triệu Tấn thay đổi hẳn, sét đánh cuồng bạo như vậy cũng không thể ngăn trở người áo bào đen, lấy khoảng cách hai bên, một lát nữa người áo bào đen sẽ áp sát bọn họ.
Lý Diệu Chân cau mày, đã không có lựa chọn, vậy chỉ có thể xuống đất tử chiến. Lấy chiến lực của mình cùng Hứa Thất An, có lẽ có thực lực gi ết chết vị cao thủ tứ phẩm đỉnh phong này.