Nàng rất nhanh đã biết nha hoàn nói thư sinh tuấn tú là ai, bởi vì người nọ là rực rỡ loá mắt như thế, cho dù bị đám người chật chội xô đẩy liên tục nhíu mày, cũng không che giấu được chút nào vẻ tuấn mỹ của hắn.
Hai hàng lông mày tinh xảo thon dài, mắt lượng như tinh tú, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, bề ngoài so với đại bộ phận nữ tử còn tinh xảo ưa nhìn hơn.
Một vị mỹ phụ nhân mặt trái xoan đi theo phía sau hắn, mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, búi tóc cao, cắm một cây kim bộ diêu.
Bên cạnh mỹ phụ nhân là một nữ tử thanh lệ thoát tục, cho dù là Vương tiểu thư nữ tử tự cao về vẻ đẹp như vậy, cũng nhịn không được kinh diễm.
...
Thẩm thẩm ở dưới sự bảo vệ của một đám tùy tùng, không bị đám người xô đẩy chen chúc, nhưng nàng có chút hối hận tới đây vô giúp vui.
Trừ sĩ tử ồn ào, thế mà còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát. Điều này làm thẩm thẩm chỉ dám ở nhà giương nanh múa vuốt đối với cháu cùng chồng, trong lòng phát run.
Nàng bình thường ra ngoài, liền thường xuyên đưa tới ánh mắt của một ít nam nhân thối, chỉ là càng thêm hàm súc, mà đám giang hồ khách thô bỉ chung quanh, là trắng trợn.
Thẩm thẩm nhíu lại đôi lông mày thanh tú, trong lòng thở dài, có sự bất đắc dĩ vẻ đẹp trời sinh khó mà bỏ được.
“Ở ngay chỗ này đi.”
Hứa Nhị lang ngừng lại, giải thích nói: “Đợt lát nữa yết bảng, tự nhiên sẽ có người xướng bảng, chúng ta ở nơi này nghe là được.”
Thẩm thẩm nhẹ nhàng thở ra, kéo tay Nhị lang nói: “Mẹ vì công danh của con, cũng hao hết tâm lực rồi.”
“... Mẹ vất vả rồi.” Hứa Nhị lang nói.
Hạnh bảng dán ở bức tường phía đông trường thi, cũng gọi là “tường công danh”, theo thời gian chuyển dời, rốt cuộc đến canh giờ yết bảng.
Đầu tiên dán ra là phó bảng.
Riêng một cái phó bảng, đã khiến một đám học sinh hưng phấn hẳn lên, có người hoan hô, có người khóc rống, thể hiện cho người ở đây một bức tranh chúng sinh tươi sống.
“Yết bảng, sắp yết hạnh bảng rồi.”
Các học sinh lớn tiếng hô, tình cảm quần chúng trào dâng.
“Hạng bốn trăm sáu mươi, Dương Chấn, học sinh Quốc Tử Giám. Hạng bốn trăm năm mươi chín, Lý Trụ Minh, người Thanh Châu Hồ Thủy quận...”
Lại viên đứng dưới “bức tường công danh” lớn tiếng đọc bảng, mà ở nháy mắt hắn mở miệng, sóng âm ồn ào ban đầu không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Mấy ngàn học sinh dựng thẳng tai nghe, nghe tới tên của mình, hoặc vui quá mà khóc, hoặc vung tay điên cuồng hò hét.
“Nhị lang, sao còn chưa nghe thấy tên của con?” Thẩm thẩm có chút cuống lên.
“Mẹ, lúc này mới đến hơn một trăm thôi.” Hứa Linh Nguyệt trấn an nói: “Mẹ không phải nói nhị ca là hội nguyên sao.”
Thẩm thẩm trừng mắt nhìn con gái, nha đầu chết tiệt này thế mà ngay cả nàng cũng dám trêu chọc.
“Nhị lang, còn chưa tới con đâu.”
Lúc hạng hơn năm mươi, thẩm thẩm càng cuống lên, cau mày.
“Đợi một chút nữa.” Hứa Nhị lang nhíu mày.
Lúc xướng bảng đến top 10, sắc mặt thẩm thẩm trắng bệch, cảm giác con tám chín phần mười thi rớt rồi.
Trong mắt Hứa Tân Niên toát ra thấp thỏm cùng một chút kích động, đây là xu thế không thành công liền xả thân, nhớ tới bài 《 đi đường nan 》kia của đại ca, cùng với mình bình thường tích lũy, trong lòng Nhị lang coi như có chút tự tin.
Rốt cuộc, khi tiếng truyền xướng kia đọc tới: “Hội nguyên kỳ này, Hứa Tân Niên, học sinh thư viện Vân Lộc, người kinh thành.”
Bên tai thẩm thẩm “ầm” một tiếng, tựa như sấm nổ vang, cả người nàng đều run mạnh lên.
Một tiếng “sét” này cũng nổ ở bên tai mấy ngàn học sinh, nổ ở bên tai Đả Canh Nhân xung quanh, ý niệm bọn họ đầu tiên hiện lên là: không có khả năng!
Không có khả năng là học sinh thư viện Vân Lộc trở thành hội nguyên, nho gia tranh chính thống kéo dài hai trăm năm, học sinh thư viện Vân Lộc ở quan trường bị chèn ép, đây là sự thật không tranh cãi.
Ở dưới bối cảnh lớn như vậy, hội nguyên sao có khả năng sẽ là một vị học sinh thư viện Vân Lộc?
Một người đọc sách thư viện Vân Lộc lần trước trở thành “hội nguyên”, còn là Tử Dương cư sĩ hai mươi năm trước. Nhưng, Tử Dương cư sĩ là người thế nào?
Đó là tứ phẩm đại nho.
Hai mươi năm sau lại nhìn, hắn trở thành hội nguyên, thậm chí trạng nguyên, hoàn toàn là hợp tình hợp lý, người ta vốn là một con tiềm long (rồng ẩn mình).
Nhưng, đổi cách nghĩ, người đọc sách này cũng xuất thân thư viện Vân Lộc, ở trong thiên quân vạn mã mở một đường máu, trở thành hội nguyên.
Là ý nghĩa hắn cũng có tư thái đại nho hay không?
Trong lúc nhất thời, không ít người tim đập thình thịch.
Những người này đều là phú ông gia, hoặc giai cấp sĩ phu tìm rể dưới bảng.
Tìm rể dưới bảng từ xưa đã có, đến niên hiệu Nguyên Cảnh của Đại Phụng, tuy nói không tính là lưu hành, nhưng gia tộc xem hạnh bảng tìm con rể vẫn không ít.
Chờ chính là một người đọc sách tư chất xuất chúng, có tư thái tiềm long, ví dụ như “Hội nguyên” Hứa Tân Niên trước mắt.
Bắt rể dưới bảng là gọi cho vui, nhà giàu thủ hạnh bảng, nhìn trúng người đọc sách nào, liền phái người tới nhà làm mối, tranh là thời gian.
Một khi làm mối thành công, hôn sự định ra, người khác còn muốn cướp, đó là không cướp được.
Niên đại lễ pháp trọng hơn trời, cũng không phải là mang theo sư môn trưởng bối tạo áp lực, cho một hạt Tụ Khí Tán (tình huống hủy hôn trong truyện Đấu Phá Thương Khung), nói hủy hôn liền hủy hôn. Trừ phi không muốn tiền đồ gấm vóc nữa.
“Hứa Tân Niên là vị nào?”
“Hứa Tân Niên Hứa lão gia là vị nào?”
Trong đám người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng dò hỏi.
Một vị học sinh quay đầu nhìn chung quanh, cách xa biển người đông nghịt, thấy Hứa Tân Niên khuôn mặt đang dại ra, lập tức hô to một tiếng: “Từ Cựu, chúc mừng. Hứa Tân Niên ở nơi đó.”
Vù vù vù... Trước hết tràn qua không phải học sinh, mà là người cố ý bắt rể dưới bảng, mang theo tùy tùng vây Hứa Tân Niên vòng trong vòng ngoài.
“Hứa hội nguyên có hôn phối chưa? Trong nhà bản quan có một đứa con gái, vừa mới mười sáu tuổi, mỹ mạo như hoa. Nguyện gả làm vợ công tử.”
“Trong nhà bản quan cũng có con gái chưa gả, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.”
Hứa Tân Niên liên tục lui về phía sau.
Xuân Nhi kiễng chân nhìn một lát, vui vẻ nói: “Bắt rể dưới bảng thực thú vị, tiểu thư, không ngờ hội nguyên là vị thư sinh tuấn tú kia.”
Tiếng nói vừa dứt, bức rèm bỗng nhiên nhấc lên, Vương tiểu thư khí chất nhã nhặn, má có chút mũm mĩm trẻ con, thầm chứa sự ngọt ngào thò đầu nhìn xung quanh một lát, nói:
“Xuân Nhi, trở về đi.”
Bên này, Hứa Tân Niên chưa bao giờ gặp tình cảnh như vậy cau mày.
Đang muốn miệng nhả hương, quát lui đám người nhàm chán này, bỗng nhiên, hắn thấy mấy người giang hồ không có ý tốt tràn lên, va chạm hỗ trợ hình thành “tường phòng hộ”, ý đồ chiếm tiện nghi mẫu thân cùng muội muội.
Tùy tùng bị ép liên tục lui về phía sau, thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt bị dọa hét rầm lên.
“Dừng tay!”
Hứa Nhị lang hét lớn.
Nhưng vô dụng, hắn căn bản không ngăn cản được nhiều người như vậy.