Chương 492: Số 4: Hai huynh đệ đều là nhân tài (1)Người còn chưa tới Ảnh Mai tiểu các, Hứa Thất An đã nghe được tiếng kèn sáo diễn tấu.
Ồ, hôm nay Ảnh Mai tiểu các sớm như vậy đã chầu chay? Hắn dẫn theo Chung Ly đi tới cửa sân, thấy hai cánh cửa sân sơn đen đóng lại, tiếng trống nhạc từ bên trong truyền đến.
Phành phành phành... Hứa Thất An gõ vang cửa sân.
“Ảnh Mai tiểu các đặt bao hết rồi.” Trong cửa truyền đến tiếng của gã sai vặt áo xanh.
“Là ta.” Hứa Thất An nói.
Cửa sân mở ra, gã sai vặt áo xanh lộ vẻ sắc mặt vui mừng, liên thanh nói: “Hứa công tử ngươi đã tới, đêm nay Giáo Phường Ti có vị khách nhân ghê gớm tới, ở ngay trong phòng.”
Nghe vậy, Hứa Thất An nhíu nhíu mày, “Khách nhân ghê gớm?”
Ở trong mắt Hứa Thất An, chính tam phẩm trở lên mới tính là ghê gớm, nhưng quan viên thân phận này, địa vị này, cơ bản là không đến Giáo Phường Ti.
Chư công triều đình có cái giá của mình.
“Đúng vậy, vừa tới Giáo Phường Ti liền đến thẳng Ảnh Mai tiểu các, nói muốn kiến thức một phen tài đánh đàn của nương tử chúng ta, nương tử chúng ta vốn không tính bồi rượu, liền uyển chuyển từ chối.” Gã sai vặt áo xanh “hắc” một tiếng, ra vẻ thần bí nói:
“Ngài đoán thế nào?”
Bị Hứa Thất An lườm một cái, thành thành thật thật trả lời: “Ma ma tự mình ra mặt, cùng Phù Hương đóng cửa lại nói chuyện thật lâu, cũng không biết nói những gì, thế mà lại khiến nương tử bất đắc dĩ tiếp nhận, không tình nguyện ra ngoài hiến khúc.
“Không thể tưởng tượng nhất là, hoa khôi Giáo Phường Ti, lập tức đến mười hai người, không mời tự tới.”
Thất An chấn động, thầm nhủ cho dù là Vương thủ phụ lão già thối kia cũng không có đãi ngộ này nha.
Đương nhiên, lão Vương tuổi tác đã cao, đại khái cũng không có tâm tư cùng tinh lực đến Giáo Phường Ti tìm hoan mua vui.
“Được đấy, không ngờ được kinh thành còn có nhân vật như vậy, không được, Giáo Phường Ti phải là nơi một mình ta chiếm, ta phải đi gặp người này một chút.”
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An mặt không đổi sắc gật đầu: “Dẫn ta đi gặp chút.”
...
Lúc này, trong đại sảnh chiêu đãi khách nhân uống rượu, Phù Hương ngồi ở giữa sân, cúi đầu đánh đàn, dịu dàng xinh đẹp, hoạt sắc sinh hương.
Nàng khi đánh đàn có loại khí chất đặc thù, không giống hoa khôi trong Giáo Phường Ti, mà là tiểu thư khuê các trong khuê phòng.
Các tửu khách chia bàn mà ngồi, trừ vị nam tử áo sam xanh trên trán một lọn tóc bạc kia, bên cạnh khách khứa còn lại đều có một vị hoa khôi bầu bạn.
Một khúc xong, Phù Hương uyển chuyển đứng dậy, thi lễ nói: “Chê cười rồi.”
“Phù Hương nương tử quá khiêm tốn rồi, Giáo Phường Ti kinh thành này, luận tài đánh đàn, có thể so sánh với ngươi hầu như không có.” Một vị nam nhân để râu dê, mặc thường phục cười nói.
“Mau mau vào ngồi, Sở đại hiệp khách của chúng ta chờ đó.” Một vị nam nhân bụng bự khác phụ họa.
Các tửu khách ở đây đều ồn ào.
Càng có người trực tiếp nói trắng ra, trêu chọc: “Từ sau bài vịnh mai tuyệt cú kia, Phù Hương nương tử đã không uống rượu cùng nữa, nhưng Sở huynh đã trở lại, lại phải nói khác. Phù Hương nương tử, chớ để Sở huynh đợi lâu.”
Phù Hương sóng mắt lấp lánh, đảo qua đám tửu khách, những người này thân phận đều không đơn giản, không phải quan viên nắm thực quyền trong lục bộ, thì là Hàn Lâm viện thứ cát sĩ, Đô Sát viện ngự sử… đám thanh quý.
Mà vị nam tử áo sam xanh dáng vẻ hào sảng kia, thân phận càng không tầm thường, trạng nguyên năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi bảy, kinh thành đệ nhất kiếm khách hiện nay.
Hắn đã thỏa mãn nữ tử Giáo Phường Ti ham thích tài tử giai nhân, lại thỏa mãn các nàng ảo tưởng đối với giang hồ hiệp khách, hai tầng quầng sáng. Bởi vậy, tin tức hắn tới Giáo Phường Ti vừa truyền đến, liền có mười hai vị hoa khôi không mời vẫn tự tới, chủ động bồi rượu.
“Các vị lão gia thứ lỗi, tiểu nữ tử thân thể không khoẻ, hôm nay không nên uống rượu.” Phù Hương rụt rè cười, đi sang một cái bàn rượu không có ai.
Mấy vị quan viên nhướng mày, trong lòng không vui.
Tuy Phù Hương diễm danh lan xa, đã sớm không cực hạn Giáo Phường Ti kinh thành nữa, nhưng nàng không khỏi cũng quá tự đánh giá bản thân quá cao rồi, chỉ nói nàng bồi rượu mà thôi, cũng không phải muốn làm gì với nàng.
Ngược lại là thanh sam kiếm khách cười tiêu sái, không để bụng.
Tửu khách đang ngồi đều là tiến sĩ xuất thân năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi bảy, quan hệ với hắn vô cùng tốt, lần này đến Giáo Phường Ti uống rượu, thứ nhất là ôn chuyện, thứ hai là kiến thức một chút Phù Hương vị hoa khôi nổi tiếng khắp Đại Phụng này.
Ở trong mắt Sở trạng nguyên, dung mạo ngược lại là thứ yếu, trái lại khí chất nội liễm kia khiến hắn rất thưởng thức.
Minh Nghiễn nhìn chung quanh, hiện lên một nụ cười tươi, làm nóng bầu không khí nói: “Phù Hương nương tử của chúng ta, từ lúc sau khi hoan hảo với Hứa đại nhân, liền không bồi rượu nữa, nàng còn chờ Hứa đại nhân chuộc thân đó, các vị lão gia đừng làm khó nàng nữa.”
Tuy đang ngồi đều là quan viên tay nắm thực quyền, nhưng ở trước mặt Đả Canh Nhân, đều là đệ đệ. Ở trước mặt Hứa Thất An vị Đả Canh Nhân vừa mới phong tước này, là đệ đệ trong đệ đệ.
Quả nhiên, các tửu khách thu liễm vẻ không vui, cúi đầu uống rượu.
Sở trạng nguyên khẽ nhíu đuôi lông mày: “Hứa đại nhân? Vị Hứa đại nhân nào.”
Bởi vì một số nguyên nhân nào đó, hắn rất mẫn cảm đối với dòng họ “Hứa” này.
Đồng thời nhớ tới lúc đầu ở trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, số 2 hướng số Một thăm dò tư liệu một vị Đồng la họ Hứa, số Một từng nói một phen:
Người này điểm yếu lớn nhất chính là háo sắc, có dính dáng tới nhiều vị hoa khôi Giáo Phường Ti...
Sau đó, liên hệ đến Số 3 vừa mới gặp mặt, lại làm bộ không biết mình, có một vị đường ca tài làm thơ xuất chúng, vị đường ca kia là người viết ra “Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”, thành tựu danh tiếng của Phù Hương.
Minh Nghiễn đợi chút, thấy không có ai giành việc trả lời, lúc này mới cười tủm tỉm mở miệng: “Nói tới vị Hứa đại nhân kia, quả nhiên là người không thể tưởng tượng, hắn phát tích ở vụ án bạc thuế tháng Mười năm trước...”
Blah blah, mang sự tích Hứa Thất An, thuộc như lòng bàn tay nói một lần.
“Lúc ở Vân Châu, một người một đao chắn ở trước mặt tám ngàn quân địch, một mình ra sức chiến đấu nửa canh giờ...”
Đoạn sự tích này, các hoa khôi Giáo Phường Ti đã nghe mấy lần, nhưng vẫn nghe say sưa, tâm trí hướng tới.
Phù Hương có chút kiêu ngạo, có chút đắc ý, nâng cằm, dịu dàng nói: “Hứa lang ở lúc kiệt sức, đối mặt mấy ngàn quân địch.”
Một vị hoa khôi khác là Tiểu Nhã thấy thế, vội vàng đoạt lấy đề tài, giọng thanh thúy nói: “Thiếu niên hiệp khí, Giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động, Mao phát tủng. Lập đàm trung, Tử sinh đồng, Nhất nặc thiên kim trọng.”
“Bài từ hay!”
Sở trạng nguyên lớn tiếng khen ngợi, đồng thời trong lòng hiện lên một cái nghi hoặc:
Số 2 không phải nói phản quân vây công Bố Chính Sứ ti có hơn bốn trăm người, Hứa Thất An chém địch hai trăm kiệt sức mà chết sao. Sao lại biến thành tám ngàn người?
Chương 493: Số 4: Hai huynh đệ đều là nhân tài (2)Một vị quan viên nói: “Quả thật là thơ hay, tài lớn như thế, không đọc sách đáng tiếc, Hứa Bình Chí kia chẳng ra làm sao.”
Tửu khách còn lại gật đầu đồng ý, lại nói: “Đáng tiếc Hứa Thất An kia hôm nay chưa tới Giáo Phường Ti, bằng không nhất định khiến hắn biết tài hoa trạng nguyên lang của chúng ta.”
Nghe được câu này, trong đầu Sở trạng nguyên hiện lên một chuỗi “?”
Hứa Thất An không phải chết trận ở Vân Châu sao, cách hơn tháng, kinh thành bên này không có khả năng chưa nhận được tin tức.
Ngay lúc này, Phù Hương ngạc nhiên lẫn vui mừng hô lên: “Hứa lang!”
...
Gã sai vặt áo xanh dẫn Hứa Thất An vào sân, đi về phía đại sảnh, nói: “Không phải tiểu nhân lắm chuyện, vị kia so với ngài được hoan nghênh hơn nhiều.
“Ta tìm các tỷ tỷ trong viện hỏi thăm, vị này chính là nhân vật truyền kỳ. Trạng nguyên năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi bảy (nhầm lẫn số năm), sau lại không biết vì sao, từ quan không làm, làm giang hồ khách.
“Sau đó tỏa sáng rực rỡ, ở kinh thành tạo dựng uy danh hiển hách, được Ngụy Công coi là kinh thành đệ nhất kiếm khách đấy.”
Hứa Thất An đột ngột dừng bước, thầm nhủ con mẹ nó, số 4 ở bên trong?
Trạng nguyên Đại Phụng này làm sao vậy, người người đều là lão tài xế Giáo Phường Ti sao.
Số 4 biết ta là đường ca của Từ Cựu, biết ta đã chết ở Vân Châu... Bây giờ thấy ta chưa chết, quay đầu nói ở trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư... Lý Diệu Chân lại sẽ nhớ tới chuyện mình bị “Số 3” hướng dẫn chết về mặt xã hội... Hứa Thất An hoàn toàn không ngờ tới, chết về mặt xã hội đến nhanh như vậy.
“Hứa lang!”
Trong tiếng hô ngạc nhiên lẫn vui mừng của Phù Hương, Hứa Thất An phát hiện, chết về mặt xã hội đến nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.
Trong đại sảnh, các tửu khách cùng hoa khôi đều quay đầu, từng ánh mắt rơi ở trên người hắn.
Lấy tình huống giương cung bạt kiếm của số 4 cùng số 2 bây giờ, hẳn là sẽ không chủ động nói chuyện phiếm, ổn một tay ổn một tay... Hứa Thất An nháy mắt áp chế toàn bộ cảm xúc, mặt mang nụ cười bước vào đại sảnh, chắp tay nói:
“Quấy rầy các vị rồi.”
Các quan viên đang ngồi đều lộ ra nụ cười, trong miệng hô “tử tước đại nhân”, nhiệt tình gọi hắn vào ngồi, giống như rất quen thuộc với Hứa Thất An.
Trong mắt các hoa khôi càng nhiều là ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Hứa lang.”
Phù Hương cười tươi như hoa, dắt hắn vào ngồi, ân cần rót rượu.
Cùng lúc Hứa Thất An vào ngồi, quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Chung Ly không thấy nữa.
Nàng hẳn là nấp đến nơi nào đó rồi... Nhưng đừng cách ta quá xa nha, bằng không đêm nay Giáo Phường Ti có thể bị một mồi lửa đốt sạch... Trong lòng nghĩ, Hứa Thất An nhìn về phía số 4, thoải mái đánh giá hắn.
Số 4 là soái ca tuấn lãng, một lọn đầu bạc trên trán tăng thêm sức quyến rũ của hắn, toàn thân lộ ra tiêu sái, không thấy mũi nhọn.
Sở trạng nguyên cũng đang đánh giá Hứa Thất An, cái khác không nói, chỉ riêng bề ngoài này, hắn liền tin tưởng vị Đả Canh Nhân trước mắt này là đường huynh của Số 3.
Hai huynh đệ đều là tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường.
Hắn là như thế nào sống lại... Sở trạng nguyên gật đầu nói: “Sở Nguyên Chẩn, tự Tử Chân.”
Hứa Thất An chắp tay: “Hứa Thất An, tự Ninh Yến.”
Kế tiếp là chơi hành tửu lệnh, văn thanh hoa khôi Tiểu Nhã phụ trách đảm đương lệnh quan, từ đối câu đối đến thi từ chơi đô-mi-nô, chơi vui quên cả trời đất.
Tiếc nuối duy nhất là Hứa Thất An không tham gia, mà là để Phù Hương bên người làm thay, hắn chỉ để ý uống rượu ăn thịt.
Hứa Thất An lần này đến Giáo Phường Ti là thăm Phù Hương, lúc này thấy nàng tinh thần phấn chấn, khí sắc hồng nhuận, mới tin tưởng thật sự chỉ là cảm mạo nho nhỏ, là mình lo lắng quá.
“Ngày tốt cảnh đẹp như thế, Hứa đại nhân không làm một bài thơ?” Một vị quan viên không cam lòng, giựt giây Hứa Thất An làm thơ.
Hứa Thất An lấy cấu tứ khô kiệt từ chối hết.
Không chỉ có quan viên ở đây thất vọng, các hoa khôi cũng tiếc hận không thôi.
Thật ra hắn không phải không muốn làm thơ, mà là chưa nghĩ tới thơ từ thời nào.
Hôm nay Ngụy Uyên cho hắn một nhiệm vụ, đó là từ bên trong quay vần, ngăn cản số 4 cùng số 2 liều mạng, để bọn họ giao thủ điểm đến là dừng.
Cứ như vậy, hắn phải trước tiên ở số 4 nơi này cày độ hảo cảm cao chút.
“Sở huynh, hôm qua nghe đồng nghiệp trong nha môn nói, bởi Thiên Nhân chi tranh sắp tới, đệ tử Thiên tông Lý Diệu Chân kia sắp vào kinh thành. Mà ngươi là kiếm tu Nhân tông...” Hứa Thất An dừng một chút, cũng không nói tiếp, nhưng ý ở ngoài lời rất rõ ràng.
Số 4 Sở Nguyên Chẩn mỉm cười nói: “Ta sẽ đại biểu Nhân tông ra mặt, giao thủ với đệ tử Thiên tông.”
Hắn biết tận gốc đối với Hứa Thất An, người này lúc ở Vân Châu kết giao Lý Diệu Chân, bản thân lại là Đồng la được Ngụy Uyên coi trọng, biết tin tức này không kỳ quái.
Hứa Thất An thuận thế nhìn về phía trường kiếm tựa chéo vào bên bàn rượu, hiếu kỳ nói: “Có thể để tiểu đệ chiêm ngưỡng mũi nhọn kiếm này không?”
Sở Nguyên Chẩn lắc đầu: “Từ năm đó thua Trương Khai Thái, kiếm này liền chưa từng ra khỏi vỏ.”
“Vậy xong rồi, kiếm này gỉ chết ở trong vỏ kiếm rồi.” Hứa Thất An thốt ra.
“Cái gì?” Số 4 sửng sốt.
“Ý tứ của tiểu đệ là, vì sao kiếm không ra khỏi vỏ.”
Sở Nguyên Chẩn tươi cười ôn hòa, không ra vẻ, có hỏi tất đáp: “Ta đang dưỡng kiếm khí, kiếm này không ra thì thôi, ra thì mũi nhọn vạn trượng.”
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, đột nhiên có linh cảm, hắn nắm chén rượu, cau mày, ra vẻ trầm ngâm.
“Có gì không ổn?” Số 4 hỏi.
Hứa Thất An từ từ nói: “Lúc trước cấu tứ khô kiệt, làm không ra thơ hay, nhưng nghe Sở huynh nói, bỗng nhiên cấu tứ chảy ra, nhịn không được muốn làm một bài thơ.”
Mắt các tửu khách cùng hoa khôi “soạt” sáng ngời, sáng quắc nhìn tới.
Số 4 có chút bất ngờ, có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, ngồi ngay ngắn lại, “Rửa tai lắng nghe.”
Theo đạo thơ càng ngày càng nhiều, Hứa Thất An dần dần mò mẫm được bí quyết người đọc sách “hiển thánh”, người khác hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, đây là chuyện kẻ ngu ngốc mới làm.
Nhất định phải nhử, câu đủ khẩu vị.
Tựa như bây giờ, từ số 4 đến tửu khách, từ tửu khách đến hoa khôi, từ hoa khôi đến tỳ nữ hầu hạ trong bữa tiệc đều đang nhìn hắn, mỏi mắt mong chờ.
Trong mọi ánh mắt nhìn vào, Hứa Thất An đứng dậy, ở trong sảnh đi thong thả, sau bảy bước, hắn dừng lại, từ từ nói: “Thập niên ma nhất kiếm (Mười năm mài mỗi một thanh gươm).”
Sở Nguyên Chẩn ngẩn ra, hắn vừa nói đang dưỡng kiếm, Hứa Thất An lập tức làm ra một câu này, không chạy, bài thơ này chính là vì hắn mà làm.
Số 4 nhất thời có chút cảm động, hắn cùng với Hứa Thất An này chưa từng gặp mặt, nâng cốc nói chuyện vui vẻ vài câu, liền nguyện ý làm thơ vì hắn, đối đãi người ta thân mật nhiệt tình như thế, thật sự làm người ta hổ thẹn.