Bảy mươi lượng đã rất nhiều rất nhiều, là gia đình giàu có bình thường không ăn không uống ba năm tích tụ; là tiền chơi gái ở câu lan hai năm; là một năm tiền lương của Hứa Thất An bây giờ.
“Trở về, còn chưa từng đi Dưỡng Sinh đường của Hằng Viễn đại sư, ta phải đưa chút tiền đi cứu tể người neo đơn...”
Hứa Thất An từ trong tủ đầu giường lấy ra năm chỉ bạc, tính đi chơi giá thấp công pháp luyện thể của Hằng Viễn.
Đột nhiên, ngồi ở bên giường, trong đầu hắn vang lên giọng nói Thần Thù hòa thượng, trầm thấp mờ mịt: “Rời khỏi kinh thành.”
Rời khỏi kinh thành?!
Có ý tứ gì... Hứa Thất An vẻ mặt nghiêm túc, Thần Thù hòa thượng chưa bao giờ chủ động trao đổi với hắn, yên lặng ngủ say ở trong cơ thể.
Bây giờ lại bảo hắn rời khỏi kinh thành.
Là kinh thành sắp xảy ra chuyện, hay là ta sắp xảy ra chuyện?
Đủ loại ý niệm lóe lên, trước mắt hắn thấy thế giới xám xịt, màu xám như đám sương tản ra, một chùa miếu cũ nát xuất hiện, Thần Thù đại sư mặt mày thanh tú ngồi xếp bằng ở cửa miếu.
Vị hòa thượng lai lịch thần bí này, hai tay chắp lại ngồi xuống, đôi mắt nâu ôn hòa nhìn lại, thanh âm mờ mịt: “Rời khỏi kinh thành.”
Hứa Thất An từ Vân Châu sống lại trở về, lập công, phong tước vị, quan hệ với Lâm An và Hoài Khánh tiến bộ to lớn.
Đả Canh Nhân bên kia, Ngụy Uyên cũng hứa hẹn đề bạt hắn làm Ngân la, mặc kệ là tiền đồ, tiền đồ*, hoặc là tình trường, đều đang vững bước tăng lên.
(* 1 tiền là phía trước, 1 tiền là tiền bạc)
Có thể đoán trước, qua vài năm nữa, đảm nhiệm công tước, cưới công chúa, đi lên đỉnh phong cuộc đời... Cũng là chuyện rất có khả năng.
Kinh thành từ xưa phồn hoa, vật tư phong phú, trình độ chữa bệnh phúc lợi xã hội vân vân, đều đi ở tuyến đầu thời đại này. Người ta chính là thích hướng thành thị phồn hoa tụ tập, Hứa Thất An cũng không ngoại lệ.
Năm đó hắn cũng từng đi về phía bắc.
Không phải không có cách nào, hắn không muốn rời khỏi kinh thành.
Đại sư, ngươi đây là làm khó ta nha... Hứa Thất An nhíu mày hỏi: “Đại sư, vì sao phải rời khỏi kinh thành?”
Thần Thù hòa thượng nghiêng đầu, nhìn phương hướng nào đó: “Ta có thể cảm giác được, Tây Phương giáo sắp tới rồi.”
Tây Phương giáo?
Hứa Thất An ngẩn ra một chút, mới hiểu ý Thần Thù hòa thượng nói là Tây Vực phật môn.
Đúng rồi, lúc vụ án Tang Bạc, Bàn Thụ tăng nhân của Thanh Long tự biết được Thần Thù đại sư thoát vây, lập tức rời chùa đi về phía Tây... Nói như vậy, người của phật môn tới khởi binh vấn tội rồi?
Khó trách Thần Thù muốn bảo ta rời khỏi kinh thành, nhỡ đâu để đầu trọc phương tây phát hiện Thần Thù ở trong thân thể ta, ta có thể thật sự sẽ bị đè ở Ngũ Chỉ sơn năm trăm năm.
Mà ta không có cây Định Hải Thần Châm vừa to lại vừa cứng kia của Tề Thiên Đại Thánh, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
“Cho nên ngài bảo ta tạm rời kinh thành?” Trên mặt Hứa Thất An lộ ra sầu lo nhất định.
Thần Thù hòa thượng chậm rãi gật đầu.
“Được rồi, chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, đúng rồi đại sư, nghe nói phật môn có pháp môn luyện thể thần kỳ, không cần rèn luyện thể phách có thể tu thành kim cương bất hoại thân, có thể dạy ta hay không?”
Mau chóng vơ vét chỗ tốt trước.
Thần Thù hòa thượng lắc đầu: “Ta chỉ là một tàn hồn.”
Ngươi có phải tàn hồn hay không ta không biết, ta chỉ biết là ngươi muốn chơi ta miễn phí... Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.
Sương mù mỏng manh khép lại, bao bọc chùa miếu cũ nát, sau đó dần dần nhạt đi, biến mất... Hứa Thất An mở mắt, về tới trong phòng, mình đang tư thế không thay đổi ngồi ở đầu giường.
“Không cần nghĩ cũng biết, Tây Vực phật môn là vì Thần Thù hòa thượng mà đến, giờ cũng hơn một tháng trôi qua rồi, bọn họ nhiều lắm nhìn hồ sơ một cái, tìm hiểu một phen tình huống xảy ra vụ án, không có khả năng sẽ ở lại kinh thành quá lâu.
“Như vậy, ta rời kinh chỉ là tạm thời, thậm chí không cần quá lâu liền có thể trở về.”
Hứa Thất An khẽ gật đầu, nếu như vậy, hắn vẫn có thể tiếp nhận. Coi như là xin nghỉ, nghỉ ngơi một chút, đi một thành thị giàu có, sống vài ngày cuộc sống buồn tẻ của kẻ có tiền.
“Ngược lại là xin phép không dễ viết, vô duyên vô cớ rời kinh, chế độ nha môn không cho phép. Hơn nữa, Ngụy Uyên cũng không tách khỏi ta được.
“Thế giới lớn như vậy ta muốn đi xem chút... Khẳng định sẽ bị bác bỏ, lão Ngụy không hiểu trend của ta.
“Đúng rồi, tìm Kim Liên đạo trưởng thương lượng, bảo hắn tùy tiện nghĩ cái lý do, ví dụ như kẻ nào đó trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư gặp phiền toái, cần ta trợ giúp...”
Hứa Thất An tính tìm Kim Liên đạo trưởng bàn bạc, nói mình muốn rời kinh thành một đoạn thời gian, nhưng nha môn Đả Canh Nhân chế độ nghiêm ngặt, bình thường không rời kinh thành được. Chủ yếu là cho Ngụy Uyên một lý do chấp nhận được.
Nhưng trước đó, hắn còn có chút việc cần xử lý, ví dụ như tham gia tiệc rượu ngày mai, ví dụ như cần dặn dò ngục tốt, trông coi kỹ đôi vợ chồng kia, Nhị lang sau kỳ thi mùa xuân có thể ở lại kinh thành hay không, trông hết vào bọn họ.
Lại ví dụ như thử một chút Ngụy Uyên tính xử lý Trần quý phi như thế nào.
Vụ án Phúc phi tuy chấm dứt, nhưng thù xem như kết rồi, Ngụy Uyên muốn điều tra thế lực sau lưng Trần quý phi, tuyệt đối sẽ có động tác đến tiếp sau.
Mà hoàng hậu mất đi em trai ruột thịt duy nhất, chỉ sợ sẽ không hiền lành tiếp nữa, hậu cung Nguyên Cảnh đế nhất định triển khai một phen gió tanh mưa máu giữa nữ nhân.
Hứa Thất An quan tâm là chiến hỏa của các nàng sẽ kịch liệt đến trình độ nào, hắn cũng không muốn kinh thành trở về, nghe nói Trần quý phi chết rồi, hoặc là hoàng hậu xong rồi.
Nếu như thế, Lâm An cùng Hoài Khánh sẽ thế như nước với lửa, không làm được tỷ muội nữa.
Mộng đẹp ba người ở bờ hồ Đại Minh của Hứa bạch phiêu hắn xấp xỉ phá diệt.
Lúc này, một hạ nhân tới ngoài cửa, hô: “Đại lang, Thải Vi cô nương của Ti Thiên Giám bái phỏng.”
“Nàng tới làm cái gì?”
Hứa Thất An đáp lại: “Biết rồi, để thẩm thẩm chiêu đãi nàng trước, ta lát nữa đi qua.”
Hắn mang nhật kí, bạc các loại vật phẩm riêng tư thu vào mảnh vỡ Địa Thư, làm chuẩn bị cho rời khỏi kinh thành, xác nhận không sót vật phẩm lộ ra ngoài ánh sáng, lúc này mới thở phào, ra ngoài gặp Chử Thải Vi.
...
Trong phòng khách, Chử Thải Vi một tay một miếng bánh vó ngựa, nhanh chóng nhét vào trong miệng, tư thế ăn như hùm như sói đó, giống như có người tranh đồ ăn với nàng...
Quả thật có người tranh đồ ăn với nàng, Hứa Linh m đứng đối diện nàng, một tay một miếng bánh vó ngựa, nhanh chóng nhét vào trong miệng, tư thế như hùm như sói đó, chính là vì giành đồ ăn với Chử Thải Vi.
Giữa hai người bày bảy tám loại bánh ngọt, chủng loại phong phú, lượng cũng không ít.
Chử Thải Vi hôm nay mang theo một túi thức ăn to đến Hứa phủ, vừa ăn vừa chờ Hứa Thất An, đột nhiên, một đứa bé nho nhỏ không biết xuất hiện khi nào, mắt đăm đăm nhìn nàng.