Sau khi bước vào cảnh giới nhất phẩm, hắn rốt cuộc nghênh đón bình cảnh.
Hệ thống khác không nói, hệ thống võ phu, bình cảnh thực sự thật ra là ở thời điểm đột phá phẩm cấp, ví dụ như khi cửu phẩm tấn thăng bát phẩm, cần có người giúp đỡ mở Thiên Môn, tiếp dẫn thiên địa linh lực vào cơ thể, sinh ra khí cơ.
Bát phẩm đến thất phẩm, thì cần hại gan, vài ngày không ngủ.
Càng đến cao phẩm, vượt qua phẩm cấp càng khó khăn, ví dụ tốt nhất đó là Khấu Dương Châu.
Nhưng một khi thuận lợi tấn thăng, từ sơ kỳ đến đại viên mãn, thật ra là không có bình cảnh, thiên phú tốt sẽ nhanh một chút, thiên phú kém, cũng chỉ chậm một chút mà thôi.
Theo lý thuyết, chỉ cần thành công tấn thăng nhất phẩm, như vậy hắn từ sơ kỳ đến nửa bước Võ Thần, hẳn là một chuyện thuận theo tự nhiên.
Nhưng bây giờ, hắn đã gặp được bình cảnh, tu vi nghênh đón một trạng thái trở ngại không tiến lên.
“Cho nên đây là nguyên nhân nhất phẩm võ phu tuy vô cùng hiếm có, nhưng mang biên độ thời gian đề cao đến ngàn năm để tính, vẫn là có vài vị. Nhưng nửa bước Võ Thần, nhìn chung cổ kim, ta biết đến lại chỉ có một mình Thần Thù.
“Khó trách sau khi bước vào nhất phẩm, ta mơ hồ thấy đạt được cực hạn, đến đỉnh phong, đây là thể hội sau khi bước vào siêu phàm không có.”
Từ giờ trở đi, mỗi một giai đoạn của nhất phẩm, đều là một cái bình cảnh.
“Thần Thù đã có thể tấn thăng nửa bước Võ Thần, vậy khẳng định có biện pháp tương ứng, trước hôn lễ, rút thời gian đi Thập Vạn Đại Sơn một chuyến.”
Ngoài ra, Hứa Thất An còn có hai ý tưởng:
Một: Cắm hoa!
Hoa Thần là bất tử thụ chuyển thế, có được linh uẩn của thần ma, cắn nuốt linh lực vô dụng, vậy hấp thu linh uẩn Hoa Thần thì sao? Hơn nữa, cho dù Hoa Thần không có linh uẩn, hiệu quả của bản thân đạo môn thượng cổ song tu thuật, cũng mạnh hơn tự thân tu luyện.
Nó ngầm hợp với âm dương giao hội đại đạo.
Hai: Bình ổn nghiệp hỏa!
Lạc Ngọc Hành độ kiếp thành công, thăng cấp thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng không trả giá không có nghiệp hỏa, nghiệp hỏa thiêu thân là tệ đoan pháp môn tu hành Nhân Tông tự mang, khó có thể trừ tận gốc. Chẳng qua sau khi bước vào nhất phẩm, Lạc Ngọc Hành đã có thể bằng vào tu vi, áp chế nghiệp hỏa.
Nghiệp hỏa thiêu thân đối với nàng mà nói, không có uy hiếp nữa.
Thân là đạo môn Lục Địa Thần Tiên, Lạc Ngọc Hành hẳn là đối tượng song tu hoàn mỹ nhất thế gian.
Hứa Thất An thong thả thở hắt ra, mang lực chú ý chuyển dời đến trên thế cục trước mắt.
“Thời gian Vu Thần giãy thoát phong ấn không xa nữa, vết nứt mi tâm bức tượng Nho Thánh đã lan tràn đến môi, trải rộng cả khuôn mặt, cái này so với bức tượng Nho Thánh kia trong Nam Cương Cực Uyên khoa trương hơn nhiều.
“Ừm, đó là chuyện hơn một tháng trước, thời điểm rút thời gian đi gặp Thần Thù, còn phải đi Cực Uyên một chuyến, xem xem trình độ phong ấn buông lỏng.”
Hắn đi Tĩnh Sơn thành thu lợi tức chỉ là một trong các mục đích, xem trạng thái Vu Thần cũng là chuyện lửa sém lông mày.
Sau khi xem xong, hắn liền từ bỏ ý tưởng noi theo Ngụy Uyên, triệu hồi anh linh Nho Thánh tu bổ phong ấn.
Lý do là:
Một, lực lượng khắc đao Nho Thánh cùng nho quan Á Thánh tiêu hao quá lớn, khó có thể ở trong khoảng thời gian ngắn chịu tải lực lượng anh linh Nho Thánh.
Giám chính lúc trước ở Thanh Châu hầu như tiêu hao hết lực lượng hai kiện pháp khí, chờ sau khi khôi phục bộ phận, Triệu Thủ lại mang theo chúng nó tới biên cảnh phía Bắc, đánh một trận chính là mười ba ngày.
Hai, triệu hồi anh linh Nho Thánh trả giá quá lớn.
Ngụy Uyên lúc trước lấy thân nhị phẩm triệu hồi Nho Thánh, thân thể sụp đổ, trả giá bằng cái chết.
Hắn bây giờ là nhất phẩm võ phu, không phải Ngụy Uyên có thể so sánh, nhưng khẳng định cũng phải trả giá phi thường thê thảm đau đớn, mà Vu Thần giáo còn có một gã Đại Vu Sư, một gã Vũ Sư, hai gã Linh Tuệ Sư.
Kết quả noi theo Ngụy Uyên, rất có thể là giống với Ngụy Uyên, chết ở Tĩnh Sơn thành.
Hai hổ tranh chấp, một chết một bị thương, Tây Vực sẽ cười nở hoa.
“Cho nên bây giờ sớm một chút mang tu vi đẩy lên cấp độ nửa bước Võ Thần mới là quan trọng nhất, vì dân chúng Trung Nguyên, dì Mộ, đừng trách cháu không bằng cầm thú.”
Hứa Thất An trong nháy mắt tắt nến, mở cửa rời đi.
Bóng đêm nặng nề, dưới mái hiên đốt những ngọn đèn lồng màu đỏ, lay động ở trong gió xuân mát lạnh.
Nội viện, hành lang các chỗ vắng vẻ không tiếng động, không có bóng người.
Hứa Thất An lặng lẽ tới gần phòng Mộ Nam Chi, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Trong phòng im ắng, không ai trả lời.
Thế mà giả bộ ngủ... Hứa Thất An lại gõ cửa.
Thanh âm cảnh giác của Mộ Nam Chi truyền đến:
“Làm gì?”
Hỏi thật hay, ngươi cũng thật hiểu ta... Hứa Thất An khí cơ đánh bật then cài, gõ cửa mà vào, nhiệt độ trong phòng vừa vặn, ôn hoà, trong không khí quanh quẩn mùi thơm quen thuộc, mê người.
Đây là hương thơm chỉ Hoa Thần có sau khi thức tỉnh linh uẩn.
Trong phòng một mảng tối đen, nhưng không ảnh hưởng tầm mắt Hứa Thất An.
Màn che buông xuống, trên giường gấm nằm nghiêng một đường cong yểu điệu.
Mộ Nam Chi nhướng mày nói:
“Đêm hôm khuya khoắt vào phòng trưởng bối, còn thể thống gì, mau lăn ra ngoài.”
Hứa Thất An cười lạnh một tiếng:
“Dì Mộ, cháu sợ dì đêm khuya tịch mịch, đặc biệt đến thị tẩm.”
Khi nói chuyện, Hứa Thất An búng ngón tay điểm hỏa ngọn nến trên bàn, ánh sáng màu cam ấm áp xua tan bóng tối.
Hoa Thần ngồi ở bên giường, một tay ấn cổ áo, một tay chỉ vào Hứa Thất An, khiển trách:
“Phi, ngươi tiểu súc sinh to gan lớn mật này, ngươi dám động vào ta một cái, ta liền hô to cứu mạng, cho ngươi thân bại danh liệt, xem nhị thúc cùng thẩm thẩm ngươi không đánh chết ngươi.”
Nữ tử bên giường, mái tóc lười biếng xõa tung, ngũ quan tinh xảo như vẽ, nàng tựa như tiến vào nhân vật trưởng bối, đôi lông mày thanh tú dựng thẳng, mang “Cố gắng duy trì uy nghiêm ngoài mạnh trong yếu” cùng “Sắp bị mưu đồ gây rối kích động” dung hợp vừa đúng.
Hàng lông mày nhạt cùng mắt đẹp ngập nước phối hợp ra “tinh xảo”, đủ để câu động sắc tâm của nam nhân.
Động tác gắt gao đè lại cổ áo, càng thể hiện ra nàng ngoài mạnh trong yếu.
Hứa Thất An hắn vốn tưởng mình đã thích ứng đầy đủ sức quyến rũ của Hoa Thần, sẽ không xuất hiện tình huống sắc dục che lòng... Vẫn là quá trẻ tuổi rồi.
Hắn phối hợp lộ ra nụ cười ăn chơi trác táng, nói ra lời kịch kinh điển:
“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, ngươi cho dù kêu rách họng cũng không có ai tới cứu ngươi.”