“Phong ấn Cổ Thần cũng là một việc lớn của Cổ tộc, còn hơn ân oán cá nhân.”
Tâm Cổ sư Thuần Yên thản nhiên nói.
Một câu, đánh gãy khí thế bức người của Vưu Thi, khiến hắn trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Cô nương này cơ trí mà lại thông minh, không hổ là Tâm Cổ sư... Hứa Thất An liếc nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu.
Vưu Thi dừng một chút, nói:
“Được, bỏ qua một bên ân oán cá nhân, chỉ nói việc phong ấn Cổ Thần, kết minh với Vân Châu cũng có thể phong ấn Cổ Thần. Hơn nữa tình huống Đại Phụng các vị cũng có hiểu biết, như vậy vì sao phải mang tiền đặt cược đặt ở một bên rõ ràng yếu thế.
“Còn nữa, lựa chọn kết minh với Vân Châu, tộc nhân sẽ chỉ hoan hô, sẽ chỉ nhiệt huyết sôi trào, sẽ chỉ mài đao soàn soạt. Mà kết minh với Đại Phụng, thì phải đối mặt tình cảnh nội bộ lục đục với tộc nhân.”
Trừ Long Đồ của Lực Cổ bộ, các vị thủ lĩnh nhíu chặt lông mày, trầm ngâm không nói.
Bọn họ dao động và do dự hầu như viết ở trên mặt, Vưu Thi nói một phen, đã nói ra lập trường cừu thị Đại Phụng của Cổ tộc, lại chỉ ra giúp Đại Phụng có thể đối mặt cục diện bất lợi.
Nói thật, cho dù dứt bỏ thù hận, đơn thuần cân nhắc lợi hại, nếu tình huống Đại Phụng thật sự có tệ như Cát Văn Tuyên nói, Vân Châu quân có được Phật môn giúp đỡ, khả năng lật đổ triều đình Đại Phụng càng lớn hơn nữa.
Nếu lại thêm bên ta dốc sức giúp đỡ, vậy hầu như là ván đã đóng thuyền.
Long Đồ thấy thế, không thể không nhắc nhở bọn họ:
“Các ngươi đừng quên tình cảnh của mình, nếu không phải Hứa Thất An nương tay, các ngươi sớm đã chết.”
Vưu Thi nhìn thoáng qua Hứa Thất An, cười lạnh nói:
“Ồ, ta quên, các ngươi bây giờ là tù binh của hắn, chỉ có thể tiếp nhận không thể từ chối.”
Mấy vị thủ lĩnh liếc Hứa Thất An một cái, đều nhíu mày.
Đầu óc Lực Cổ bộ thật sự không đủ dùng... Trong lòng Hứa Thất An cảm khái.
Hắn nương tay, nguyện ý ngồi xuống đàm phán với các thủ lĩnh, không phải thật sự lấy ơn báo oán, mà là hy vọng bọn họ từ bỏ việc kết minh với phản quân Vân Châu, bởi vậy phần “ân tình” này là nước cờ đầu, lợi thế để cho các thủ lĩnh Cổ tộc nguyện ý ngồi xuống đàm phán mà thôi.
Kết cục cuối cùng, khẳng định vẫn cần hắn lấy ra lợi ích tương ứng, Cổ tộc đáp ứng không kết minh với Vân Châu, hoặc xuất binh viện trợ Đại Phụng, mà không phải vì Hứa Thất An không giết bọn họ.
Nếu là bắt chẹt vơ vét tài sản, trái lại có thể dùng “mạng nhỏ của các ngươi nắm ở trong tay ta” cái lý do này.
Có thể tưởng tượng nếu Cổ tộc thực lòng kết minh với Đại Phụng, lý do này liền không thể nhắc tới, loại uy hiếp này chỉ áp dụng cho làm một vụ rồi đi luôn. Sử dụng với minh hữu, không chừng người ta quay đầu liền âm thầm kết minh cùng Vân Châu, từ sau lưng đâm ngươi một đao.
Vưu Thi nhìn Long Đồ một cái, con ngươi trống rỗng tĩnh mịch không có tình cảm, nhưng bản thân hắn, khẳng định là vẻ mặt khinh thường cùng châm biếm.
Dẫn đường đơn giản, liền có thể khiến Lực Cổ bộ ngu xuẩn mắc câu.
Hứa Thất An đầu óc xoay chuyển như bay, trong nháy mắt đã tự hỏi rất nhiều loại khả năng, bao gồm mang phiền toái bóp chết ở trong nôi.
Lấy trạng thái bọn họ bây giờ, Ám Cổ ta là không giết được, quá giỏi chạy, ba vị thủ lĩnh Tâm Cổ Độc Cổ Tình Cổ vẫn là có thể giết, nhưng như vậy, Lực Cổ bộ sẽ không chết không thôi với ta... Tương ứng, ta liền không thể không đại khai sát giới, như vậy liền hoàn toàn mang Cổ tộc đẩy tới mặt đối lập, mặt khác, Thiên Cổ Bà Bà từ đầu tới cuối chưa xen mồm, quá mức trấn định.
Bà ta tín nhiệm nhân phẩm của ta như vậy? Bà ta không sợ mang ta ép đến tuyệt lộ, thật sự chém giết một trận lớn? Chúng ta vừa mới gặp mặt, bà ta đối với ta lại không có hiểu biết, nhưng bà ta biểu hiện quá trấn định rồi.
Trừ phi bà ấy có bài tẩy, cho nên không sợ ta lộn cái bàn.
Hứa Thất An nheo mắt, đột nhiên cười nói:
“Các vị có thể không biết, Phật môn trừ Già La Thụ Bồ Tát cùng chút ít tăng binh, vô lực nhúng tay chiến sự Trung Nguyên, bởi vì nam yêu sắp khởi sự, nếu không tin, Thập Vạn Đại Sơn cũng ở Nam Cương, cách địa bàn Cổ tộc không tính là xa, các ngươi có thể phái người đi tìm hiểu.”
Mấy vị thủ lĩnh hơi ngạc nhiên, Vưu Thi cố gắng vặn vẹo đầu chim, đôi mắt tĩnh mịch trống rỗng nhìn chằm chằm hắn.
Thuần Yên nhẹ nhàng gật đầu: “Việc này chúng ta sẽ phái người đi thăm dò đến tột cùng.”
Việc này nếu là thật, như vậy thế cục Trung Nguyên quả thật chưa ván đã đóng thuyền như Cát Văn Tuyên nói. Cho dù không cân nhắc kết minh với Đại Phụng, bọn họ cũng phải một lần nữa đánh giá phiêu lưu tiến công Đại Phụng.
Hứa Thất An tiếp tục nói:
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Vân Châu tất nhiên binh hùng tướng mạnh, Đại Phụng cũng quả thật loạn trong giặc ngoài. Nhưng cái này không ý nghĩa Đại Phụng tất bại, bằng không, Vân Châu cần gì phái người đến du thuyết Cổ tộc.”
Thấy các thủ lĩnh như có chút suy nghĩ, Hứa Thất An rèn sắt khi còn nóng:
“Ở dưới tình huống như vậy, Cổ tộc nhập cuộc, liền là mấu chốt xoay chuyển chiến cuộc. Cổ tộc và Đại Phụng kết minh, thắng lợi có thể mong đợi. Bởi vậy căn bản không tồn tại yếu thế Vưu Thi thủ lĩnh nói.
“Thứ Vân Châu có thể cho, Đại Phụng ta cũng có thể cho. Về phần lòng dân Cổ tộc, ta vừa rồi hứa hẹn vẫn có hiệu lực, sẽ lấy ra số lượng nhất định cực phẩm cỏ độc cho Độc Cổ bộ. Yêu cầu của Loan Ngọc thủ lĩnh, ta cũng sẽ tận lực thỏa mãn.”
Vưu Thi cười lạnh nói:
“Chỉ vậy? Bằng mấy thứ này, muốn bình ổn thù hận của Cổ tộc đối với Đại Phụng, người si nói mộng.”
Bạt Kỷ và Loan Ngọc đã động lòng, nhưng bọn họ lựa chọn im lặng, bởi vì sự thật chính là như Vưu Thi nói, cực phẩm cỏ độc cùng cỏ độc không phải cương nhu, đối với Bạt Kỷ loại hận ý đối với Đại Phụng không quá lớn này, khẳng định vui vẻ đáp ứng.
Nhưng đối với tộc nhân Độc Cổ bộ mà nói, cái này không đủ để bình ổn thù hận lừa giết một nửa tộc nhân.
Về phần Loan Ngọc, càng là ham muốn riêng mà thôi. Nàng có một nam nhân cực phẩm ngủ cùng tu hành Tình Cổ, chuyện liên quan gì tới tỷ muội trong tộc? Cho dù Hứa Thất An nhật lý vạn kê*, để các tỷ muội đều có thể ấm no, nhưng cái này lại liên quan gì tới nam nhân trong tộc?
(*: chế từ câu Nhật lý vạn cơ ~ trăm công ngàn việc; kê là một chữ nghĩa bóng về chỗ đó của nam nhân)
“Thôi, chỗ khó của các vị ta hiểu.”
Hứa Thất An tung đòn cuối, hắn thở dài một tiếng:
“Xuất binh ta liền không kiên trì, chỉ hy vọng các vị thủ lĩnh có thể lựa chọn trung lập, từ bỏ kết minh với Vân Châu. Thứ ta vừa rồi hứa hẹn cho, không thay đổi.”
Loan Ngọc và Bạt Kỷ ngây người, bọn họ liếc nhau, hầu như trăm miệng một lời:
“Được!”