“Có nghe nói chút.” Hứa Nhị lang gật đầu.
“Tình báo chi tiết, mấy ngày nay cũng nên truyền về rồi. Việc này công khai hay không, xem sự kiện lớn nhỏ. Nếu là một liều thuốc mạnh, vậy đẩy lùi lại một chút.”
Ý tứ của Vương thủ phụ là, nếu chiến quả to lớn, trước hết không truyền tin. Chờ đợi thời khắc cần dùng thuốc mạnh lại đi sử dụng.
“Hứa Ninh Yến như mặt trời giữa trời, tốt là tốt, nhưng lại quá tốt rồi.” Vương thủ phụ nhìn con rể tương lai, thở dài nói:
“Hào quang huynh trưởng quá loá mắt, liền thể hiện ngươi ảm đạm không ánh sáng. Người khác cũng sẽ không cho phép ngươi tỏa sáng tỏa nhiệt.”
Hứa Nhị lang là kiêu ngạo, vừa định nói đại ca là đại ca, thành tựu cùng năng lực của mình, chưa bao giờ cần đại ca phụ trợ, lại càng sẽ không bởi vì hắn mà tự ti.
Nhưng Hứa Nhị lang cũng thông minh, hắn lập tức ý thức được Vương thủ phụ không phải “châm ngòi”, mà là có thâm ý khác.
“Ý tứ thủ phụ đại nhân là, đại ca không thể trở về triều đình nữa?” Hứa Nhị lang trầm ngâm nói.
“Để hắn treo một cái hư danh chấp chưởng Đả Canh Nhân, là cực hạn bệ hạ cùng chư công có thể tiếp nhận. Hắn nếu muốn trở về triều đình, như vậy, ngươi chuẩn bị cả đời bị xa lánh đi.”
Vương thủ phụ nhấp một ngụm trà, từ từ nói: “Hai huynh đệ các ngươi phải phối hợp tốt.”
Đế vương tâm thuật vĩnh viễn là hai chữ chế hành.
Nếu là Hứa Thất An thật sự nắm giữ nha môn Đả Canh Nhân, như vậy Hứa Tân Niên liền không thể tiếp quản Vương đảng nữa, hoàng đế sẽ không cho phép, chư công cũng sẽ không cho phép.
Hứa Tân Niên “Vâng” một tiếng, chưa phát biểu ý kiến.
Bằng vào năng lực nho gia Khai Khiếu cảnh đã đọc là không quên, hắn rất nhanh đọc hết sổ con, có hiểu biết chi tiết đối với khu vực tai nạn nặng.
“Đệ tử xem xong rồi, trở về trước.”
Hứa Nhị lang đứng dậy chắp tay, hắn đi đến cạnh cửa, bỗng quay đầu, nói:
“Thật ra cũng không xung đột, đại ca là hiện tại, ta, là tương lai!”
Đẩy cửa rời đi.
...
“Nhị Lang, sao mất tập trung vậy?”
Trên bàn cơm, thẩm thẩm múc cho con trai một bát canh gà, thầm oán:
“Con phải uống chút đi, mẹ bảo phòng bếp để canh gà cho con, đều vào bụng Linh m cùng Lệ Na. Thứ tốt cho thùng cơm ăn hết, con không đau lòng à?”
“Mẹ, thùng cơm là cái gì.”
Hứa Linh m ‘sụp soạp’ húp canh gà, mở miệng hỏi.
“Thùng cơm chính là con!” Thẩm thẩm quay đầu mắng.
“A? Con không phải Hứa Linh m sao?” Tiểu Đậu Đinh chấn động.
“Lại sắp xuân tế rồi, qua một năm chưa có tiến bộ gì, sách đều là đọc vô ích rồi sao? Con một năm qua chỉ tăng thịt không khôn lên?”
Thẩm thẩm khó có thể tin, cũng vô cùng đau đớn.
Vậy cũng phải có sách đọc vào chứ... Đám người Hứa Nhị thúc nói nhảm trong lòng, quen rồi, tiếp tục ăn cơm của mình.
Thẩm thẩm mắng xong khuê nữ, quay đầu nói với Nhị thúc:
“Hôm qua Lâm An điện hạ tặng không ít trang sức cùng vải vóc. Lão gia, ông nói nàng quan tâm nhà chúng ta như thế, có phải tương lai có thể sẽ gả cho Ninh Yến hay không.”
Thẩm thẩm trước kia cho rằng hai vị điện hạ quan tâm Hứa gia, là nhìn trúng con trai đẹp như thiên tiên của mình.
Về sau trải qua chồng giải thích, mới biết được là nhìn trúng đứa cháu võ nghệ siêu quần của mình.
Hứa Nhị thúc vui mừng nói:
“Lấy thân phận địa vị bây giờ của Ninh Yến, cưới công chúa còn không phải dễ như trở bàn tay. Tương lai vào Hứa phủ, nàng còn phải kính trà cho bà, bà giữ sức dạy dỗ nàng đi.”
Hứa Nhị lang liếc bầu rượu của phụ thân, cũng chưa uống bao nhiêu...
Thẩm thẩm thấp thỏm lo âu nói:
“Tôi tuy không sợ đấu đá trong nhà, nhưng đối phương dù sao cũng là công chúa, nuông chiều quen rồi, sao có thể tùy ý dạy dỗ.”
Bản lãnh đấu đá trong nhà của thẩm thẩm ở Hứa phủ, luận số một không ai dám luận thứ hai, vẫn luôn là trạng thái vô địch.
Hứa Linh Nguyệt nhẹ nhàng nói:
“Nương, đại ca tính tình tiêu sái không gò bó, không thích hợp cưới công chúa, chức phò mã này vẫn là không làm thì tốt hơn. Hai vị công chúa đó con đều từng gặp, không xứng với đại ca.”
Lệ Na ngẩng đầu lên, ăn cơm, mơ hồ không rõ nói:
“Ta cảm thấy Hứa Ninh Yến rất xứng với các công chúa.”
Hứa Linh Nguyệt trầm mặc một phen, nhìn về phía Tiểu Đậu Đinh, nhỏ giọng nói:
“Mẹ, Linh m như vậy rất tốt, mỗi ngày cùng Lệ Na luyện công, hai thầy trò vui vẻ, không lo nghĩ gì.”
Lệ Na kiêu ngạo cười, sau đó, phát hiện trong ánh mắt chủ mẫu Hứa gia nhìn mình có thêm đề phòng cùng địch ý.
Đúng rồi, là cô nương ngốc này làm hỏng Linh m nhà ta... Thẩm thẩm nghiến răng ken két.
Lệ Na: “???”
Hứa Tân Niên buông đũa, bưng canh gà uống một ngụm, nói:
“Gần đây, giang hồ võ phu tụ tập lưu dân, vào rừng làm cướp. Dẫn tới việc các nơi nạn thổ phỉ nghiêm trọng, sơn phỉ bộ phận địa vực đã uy hiếp đến huyện thành.
“Vương thủ phụ hỏi con có thượng sách gì, con đang phiền não vì việc này đây.”
Thẩm thẩm vẻ mặt tràn đầy lòng tin: “Để Ninh Yến tiêu diệt bọn chúng đi.”
“Trung Nguyên lớn như vậy, bà muốn cho Ninh Yến mệt chết?” Hứa Nhị thúc tức giận nói: “Với lại, hắn, hắn còn ở một bên như hổ rình mồi.”
Hắn, là chỉ đại ca Hứa Bình Phong.
“Có thể chiêu an haykhoong?” Hứa Linh Nguyệt là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, trình độ văn hóa trước nay rất ổn.
“Chiêu an chỉ có thể dùng cho lúc bình thường, nạn thổ phỉ phần nhiều là lưu dân tạo thành, chiêu một bộ phận, chiêu không được toàn bộ. Nói đến cùng, vẫn là lương thực tiền bạc không đủ. Nhưng nếu đủ lương thực tiền bạc, tình hình tai nạn đã sớm được khống chế.”
Hứa Nhị lang lắc đầu.
Vấn đề để lại thời tiên đế Nguyên Cảnh, ở trong nạn rét này đã bùng nổ hết.
Nhị thúc là lính, rất hiểu tình hình, nhìn thẩm thẩm nói:
“Được, bà cũng đừng để Linh m biết chữ đọc sách nữa, để nó tòng quân nhập ngũ đi. Nói không chừng ba năm năm sau, phong cái vạn hộ hầu trở về gặp bà, làm rạng rỡ tổ tông, cho bà trở thành cáo mệnh phu nhân.”
Thẩm thẩm tức thiếu chút nữa muốn liều mạng với chồng, cảm thấy cả nhà này, chỉ quan niệm giáo dục con cái của mình bình thường nhất.
Chỉ mình không vứt bỏ đối với Linh m.
Hứa Nhị thúc thấy vợ không phục, liền hỏi Tiểu Đậu Đinh:
“Linh m à, nếu người ta muốn bắt nạt con, con làm thế nào?”
“Đánh lại!” Tiểu Đậu Đinh chiếm lý thì khí cũng mạnh.
“Đánh không lại thì sao?” Hứa Nhị thúc nói.
Hứa Linh m nghĩ nghĩ: “Vậy con làm bạn với bọn họ, bọn họ sẽ không bắt nạt con nữa.”
Con bé này, tư tưởng giác ngộ không được, nếu thua trận, tám chín phần mười làm phản đồ... Hứa Nhị thúc thầm nhủ.
Cơm nước xong, Hứa Nhị lang tâm sự nặng nề về thư phòng.
Đốt nến, hắn dựa vào ghế, bắt đầu trầm ngâm.
Làm người đọc sách, phàm là gặp vấn đề khó, đầu tiên nghĩ đến là tham khảo sách sử.
Lấy sử để soi sáng, từ trong đó học tập kinh nghiệm tổ tiên.