Lúc này, một vị quận vương tôn thất bước ra, nức nở nói:
“Bệ hạ, Ngụy Uyên tham công liều lĩnh, dẫn tới Đại Phụng ta tổn thất thê thảm nặng nề, dù là yêu man, cũng không tổn thất thảm thiết bằng Đại Phụng ta. Đây là đang viện trợ yêu man sao? Đây là đang tự tước quốc lực đó. Tĩnh Sơn thành tất nhiên luân hãm, nhưng Đại Phụng ta lại lấy đâu ra thắng lợi?
“Yêu man lúc này chỉ sợ vui đến nở hoa, bọn họ ngược lại ngồi thu lợi ngư ông, năm sau nếu là lại xâm nhập biên cảnh Sở Châu, nên làm thế nào cho phải?”
Ý tứ của vị quận vương này rất đơn giản, Tĩnh Sơn thành tuy đánh hạ rồi, nhưng Đại Phụng ở trên chiến lược đã thua.
Ngụy Uyên đáng chết!
Lại có vài tên huân quý tông thân bước ra khỏi hàng, ủng hộ Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo cùng hữu đô ngự sử Viên Hùng.
“Được rồi!”
Nguyên Cảnh đế lộ ra nét đau thương, trầm giọng nói: “Ngụy Uyên là tâm phúc của trẫm, làm bạn trẫm hơn hai mươi năm, hắn vì nước hy sinh thân mình, trẫm rất đau lòng. Việc này ngày mai lại bàn đi.”
Hắn sau đó đứng dậy, đi nhanh rời khỏi.
Khi đưa lưng về phía chư công, khóe miệng Nguyên Cảnh đế chậm rãi cong lên.
Hắn đang cười.
Nguyên Cảnh đế biết rõ triều đình tranh đấu như đun canh, lửa nhỏ từ từ đun, mới có thể đun ra một hương vị hài lòng.
Mượn sức một nhóm người, chèn ép một nhóm người, tuần hoàn tiến dần. Trong quá trình đó, cần cho kẻ địch cơ hội vồ ngược cùng phát tiết, từng chút một mài mòn nhuệ khí cùng ý chí chiến đấu của đối phương.
Nếu hắn vị vua của một nước này dùng sức mạnh bỏ qua dị nghị của đám đông, cưỡng ép định tội cho Ngụy Uyên, cuối cùng dẫn tới, là tái diễn tình huống quần thần vây chặn ngọ môn sau khi Hoài Vương chết.
Quần thần vây chặn ngọ môn, nguyên nhân không phải chính là hắn hỏa lực quá mạnh sao.
Thao tác cùng bố cục đến tiếp sau, từng chút một xoay chuyển tính chất vụ án Sở Châu, thì hoàn mỹ phù hợp lý luận lửa nhỏ đun chậm.
Nguyên Cảnh đế bước chậm trong cung đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chẳng qua đó là hắn phải bảo vệ khí vận cân đối, không thể tiết ra ngoài. Mà bây giờ, hắn phải làm là dao động khí vận.
Một khi hai nước Viêm Khang đã tệ như vậy, hắn liền tự mình động thủ.
Cùng ngày, tuy chưa thể định tính cho chiến dịch này, nhưng trên triều đình chung quy có thanh âm khác nhau, đối với quan lại kinh thành khứu giác sâu sắc, am hiểu phân tích thế cục triều đình mà nói, đây là một tín hiệu phi thường quan trọng.
Phải chọn đội, bây giờ phải làm ra lựa chọn.
Không chọn đội, vậy ngoan ngoãn câm miệng, yên lặng chờ xem biến hóa.
Trong hai ngày sau đó, đại triều họp buổi chầu nhỏ mấy lần, thành viên Ngụy đảng trước đây một bước cũng không nhường, liên hợp Vương đảng kịch liệt tranh cãi với vây cánh của Viên Hùng cùng Tần Nguyên Đạo.
Nguyên Cảnh đế giống như mấy chục năm qua, ngồi trên ngai báu cao cao, xem hổ đấu.
Khiến người ta bất ngờ nhất là Vương thủ phụ, vị lão thủ phụ này đấu với Ngụy Uyên nửa đời người, lấy một loại thái độ không thể tưởng tượng, kiên định không dời đứng về phe thành viên Ngụy đảng trước kia, vì danh tiếng sau khi chết của Ngụy Uyên, định tính cho chiến dịch này, đã là dốc hết toàn lực.
...
Thành bắc, trước tiểu viện nào đó.
Một chiếc xe ngựa cao cấp xa hoa chậm rãi đỗ ở bên đường, người trung niên mặc thường phục từ trong xe ngựa xuống, ở dưới tùy tùng vây quanh, gõ mở cửa tiểu viện.
Mở cửa là tiểu tức phụ thanh tú mặc váy vải, vừa thấy nhiều nam nhân như vậy đứng ở cửa, bị dọa giật mình, vội vàng đóng cửa.
Tùy tùng đưa tay ngăn trở, khiển trách: “Không được vô lễ. Biết đứng trước mặt ngươi là ai không.”
Tiểu tức phụ không thể đóng cửa, có chút bối rối lui về phía sau, hướng trong nhà hô một tiếng: “Mẹ, có khách...”
Bà già đầu đầy tóc bạc chống gậy từ trong phòng đi ra, cảnh giác đánh giá đám khách không mời mà đến này: “Các ngươi là ai?”
Bà già cũng từng đại phú đại quý, chỉ nhìn lướt qua, liền từ phục sức chất vải sang quý, chế tác có sự nghiên cứu, cùng với ngọc bội treo bên hông nam nhân trung niên, phân biệt ra thân phận người tới không tầm thường.
Điều này làm bà già càng thêm cảnh giác.
Lũ chó săn triều đình đó mục tiêu phi thường rõ ràng, chính là bắt chẹt vơ vét. Tuy đáng hận, nhưng tốt xấu là đến trắng trợn. Hơn nữa, bây giờ trong nhà chỉ có bốn bức tường, cuộc sống gian khổ, tay sai không có nhân tính như vậy cũng không thèm đến nữa.
Nam tử trung niên thân phận nhất định cao quý trước mắt này, lại là vì chuyện gì?
Khẳng định không phải vì bạc.
Nam nhân trung niên đứng ở trong sân, trong góc có mấy con gà mái kêu cục tác, cùng với mùi phân gà thoang thoảng trong không khí khiến hắn nhíu mày.
“Ngươi là vợ cả của Lục Chấn Nam?” Hắn hỏi.
Lục Chấn Nam là tên ban đầu của Lộc gia.
Bà già đột nhiên bộc phát ra tiếng kêu khóc vang dội, ném gậy chống ngồi xuống đất, phát huy thủ đoạn người đàn bà đanh đá quen dùng, tóm lại trước kêu thảm thiết, mang mình đặt ở điểm cao nhất về đạo đức chắc chắn là không sai.
Bà già chưa từng đọc sách cũng không biết chữ, những thứ này đều là kinh nghiệm cùng đạo lý rèn luyện ra từ phố phường.
Nhưng một câu của nam nhân trung niên, khiến tiếng khóc của lão phụ nhân lập tức kẹt, như là gà mái già bị người ta bóp chặt cổ.
“Ngươi có muốn lật lại bản án cho Lục Chấn Nam không?”
Họ Lục lừa bán người, gian dâm gái nhà lành, còn lật lại bản án? Bà già đã chưa gật đầu, cũng chưa từ chối, chỉ sững sờ nhìn nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên cười cười, dùng hết khả năng tìm từ có thể khiến đàn bà phố phường lý giải:
“Đại quan mang con ngươi lưu đày, tên Ngụy Uyên, đầu nhi nha môn Đả Canh Nhân. Hắn, bây giờ chết ở trên sa trường rồi. Có người, muốn lật lại bản án cho những người vô tội bị Ngụy Uyên hãm hại, trả bọn họ một sự trong sạch, trả cho cai trị một sự thanh minh.
“Chỉ cần ngươi sau buổi trưa, đi ngọ môn gõ trống Đăng Văn, cáo trạng Ngụy Uyên vơ vét của cải vô độ, nói xấu lương dân, ta có thể cam đoan, đứa con lưu đày biên thuỳ kia của ngươi, trước xuân tế năm nay, có thể trở về đoàn tụ với ngươi.”
Mắt bà già đột nhiên tỏa sáng, thần thái sáng láng.
Sau đó lại có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói thầm: “Cáo ngự trạng là phải ăn gậy.”
Luật pháp Đại Phụng quy định, kẻ vượt cấp tố tụng, phạt năm mươi roi.
Thắng, sau đó không đáng ngại. Thua, phán lưu đày hai ngàn dặm thậm chí mất mạng.
Bà già tuổi như vậy, năm mươi gậy, đừng nói đi kiện cáo, đã đi đoàn tụ với ông chồng ma ngay lập tức, vợ chồng song song đi đầu thai.
Nam nhân trung niên cười khẩy nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ bảo đảm ngươi không việc gì, ngươi chết, chúng ta chẳng phải là tốn công vô ích một hồi?”
Nói xong, nhìn thoáng qua tùy tùng bên cạnh.
Tùy tùng ném một thỏi vàng xuống, một phần thư cáo trạng.
Nam nhân trung niên nói: “Trạng thư đã viết sẵn cho ngươi, chuyện này làm tốt, chẳng những con trai ngươi có thể trở về, sau đó, còn có năm mươi lượng vàng thù lao, cũng đủ cả nhà các ngươi có cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.”
Bà già nghiến răng hạ quyết tâm: “Đa tạ lão gia làm chủ cho dân phụ!”
Nam nhân trung niên hài lòng gật đầu: “Lưu trình cùng phương pháp cáo ngự trạng, ta bây giờ dạy ngươi...”