Lâm Bắc Phàm nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, chuyện này vẫn là do hắn gây ra.
Lúc trước, lương thực của quân Tà Nguyệt thiếu hụt, không thể cung ứng cho đại quân, Tử Nguyệt công chúa liền đặc biệt tới hỏi hắn.
Vì thế, hắn đã đề nghị đưa thỏ đặc biệt có thế sinh sản vào dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng, đế cho bọn nó sinh sôi nảy nở, như vậy có thế giải quyết được vấn đề khấu phần ăn của quân Tà Nguyệt.
Bây giờ đã qua một năm, đám thỏ này không chỉ vượt qua thiên tai băng trăm năm một lần, mà còn bắt đầu sinh sôi nảy nở một cách điên cuồng, đã uy hiếp đến lương thực phía dưới núi rồi.
“Dẩn bản quan đi xem!”
Lâm Bắc Phàm đi theo dân chúng địa phương, hưng trí bừng bừng đi tới vùng đất nông nghiệp dưới chân núi. Phát hiện quả nhiên có rất nhiều thỏ, vừa béo vừa nhanh nhẹn đang gặm lương thực, bị một nhóm nông dân đuổi giết ở phía sau, hiện trường trông có vẻ có chút buồn cười.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười: “Bà con, đây không phải là chuyện xấu, mà là một chuyện tốt!”
“Chuyện tốt?”
Tất cả mọi người đều ngơ ra luôn rồi.
“Đúng là một chuyện tốt!”
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Thỏ này là đồ tốt! Không chỉ có hương vị thơm ngon, mà còn có rất nhiều dinh dưỡng, các ngươi hoàn toàn có thể ăn chúng!”
“Con thỏ này có thế ăn, còn rất ngon sao?”
Dân chúng có chút bối rối.
Dân chúng ở đây đều đến từ nước Bạch Tượng.
Nước Bạch Tượng không hề có thỏ, cho nên bọn họ không biết thứ này có thế ăn hay không, hương vị như thế nào.
“Các ngươi thử một chút không phải sẽ biết sao?”
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Bình thường mọi người đều rất ít ăn thịt, đúng lúc có thể bắt vài con thỏ đế bố sung thịt một chút! Con vật này sinh sôi nảy nở vô cùng nhanh, một hai tháng là có thể sinh một tố, một tố có bảy tám con thỏ, không đến mấy tháng là có thể trưởng thành, cho nên các ngươi cứ việc bắt, không cần lo sẽ bắt hết bọn chúng!”
Dân chúng vừa nghe thấy như vậy thì rất vui vẻ.
“Còn có chuyện tốt như vậy sao!”
“Quả thật đã lâu không ăn thịt rồi, có thể bắt bọn chúng để bổ sung một chút!”
“Chưa từng ăn thịt thỏ, lão phu nhất định phải nếm thử xem nó có mùi vị gì, ha ha.
Có rất nhiều người đã nóng lòng muốn thử rồi.
“Ngoài ra còn có một lợi ích lớn khác!” Lâm Bắc Phàm cười nói.
“Lợi ích gì?” Mọi người không thế chờ đợi được mà hỏi.
“Các ngươi còn có thể chế biến thịt thỏ thành thịt khô, tiện cho việc bảo quản và vận chuyển, như vậy có thế bán ra khắp cả nước, không phải các ngươi sẽ có thêm một kế sinh nhai sao?” Lâm Bắc Phàm cười nói.
Ánh mắt của dân chúng sáng lên, đây thật đúng là một chuyện vô cùng tót, là một điều vô cùng tuyệt vời!
Lâm Bắc Phàm vung tay lên: “Tối nay, chúng ta sẽ bắt một ít thỏ đế nếm thử Ngày hôm đó, dưới sự tổ chức của Lâm Bắc Phàm, dân chúng địa phương đều vào núi bắt thỏ, sau đó làm thành các món thịt thỏ ngon, sau khi ăn xong đều khen không dứt miệng.
Đồng thời, cũng nhìn thấy con đường phát
tài từ thỏ.
Vì vậy, có một số nông dân và thợ săn tự phát thành lập đội bắt thỏ, vào núi để bắt thỏ, sau đó làm thành thịt khô, thông qua các thương nhân địa phương đế bán ra toàn quốc.
Lâm Bắc Phàm tất nhiên là rất vui vẻ khi việc này thành công, truyền thụ lại một vài phương pháp phơi khô và ướp muối, làm cho thịt thỏ khô càng thêm mỹ vị.
Sau khi xử lý xong chuyện của Bạch Tượng, hắn trở về kinh thành phục mệnh.
Trong triều, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bệ hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh, vi thần đã xử lý xong chuyện ở nước Bạch Tượng, hơn nữa còn ốn định dán chúng địa phương, bọn họ vô cùng ủng hộ Đại Võ chúng ta!”
“Ái khanh vất vả ròi!”
Nữ đế tươi cười rạng rỡ: “Chuyện của nước Bạch Tượng, trẫm đã biết rồi! Ái khanh ngươi chỉ cần bỏ ra chút công sức đã thâu tóm được nước Bạch Tượng, lại một lần nữa mở rộng lãnh thổ cho trầm, trầm rất vui! Nhưng trẫm đã không biết nên thưởng cho ngươi cái gì, ngươi có cần gì thì đến tư khố của trầm mà lấy!”
“Tạ bệ hạ long ân!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, tuy rằng vùng đất Võ Tây cằn cỗi nhưng cũng có mỹ vị! Vi thần đặc biệt
mang theo một món mỹ thực từ Võ Tây đến kính dâng lên bệ hạ.”
Nữ đế tò mò: “Ái khanh, ngươi mang đến mỹ thực gì cho trâm?”
Lâm Bắc Phàm sai người trình lên, đó lại là một chậu thịt khô tỏa ra mùi thơm.
Nữ đế càng thêm tò mò: “Ái khanh, đây là cái gì?” Lâm Bắc Phàm cười: “Bệ hạ, đây là thịt thỏ! Dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng đột nhiên có rất nhiều thỏ cắn phá lương thực! Đây vốn là một đại hại của đất nông nghiệp, nhưng vi thần thấy nó vừa to vừa béo, vì thế sai người chế biến thành thịt khô, hương vị rất ngon! Cho nên mang về một ít để bệ hạ nếm thử!”
Nữ đế sửng sốt, thỏ trên dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng? Không phải là nữ nhân kia thả lên sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!