“ở cùng một thôn mà lại có gần tám mươi người bệnh mắc cùng một chứng bệnh, chuyện này nghiêm trọng rồi đấy!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm đanh lại: “Đây là bệnh gì, các ngươi có kết luận gì chưa?”
Vị đại phu kia khẽ lắc đầu: “Do triệu chứng bệnh khá giống nhau nên trước mắt chúng ta vẫn chưa có kết luận gì! Có điều chúng ta đã liên lạc với vài vị đại phu trong kinh thành cùng nhau bàn bạc về loại bệnh này, tin rằng rất nhanh sẽ có kết luận! Bên cạnh đó chúng ta cũng đã bấm báo chuyện này lên quan phủ, hi vọng được quan phủ coi trọng!”
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu!”
Nữ đế nghiêm túc nói: “Đưa chúng ta tới thôn Tú Hoa xem sao!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Tri phủ đại nhân chắp tay.
“Bệ hạ?”VỊ đại phu kia ngỡ ngàng.
“Người trước mắt ngươi chính là đương kim bệ hạ Đại Võ!” Tri phủ đại nhân giới thiệu.
Vị đại phu kia kinh ngạc không thỏi: “Hóa ra là bệ hạ, ôi chao! Thảo dân có mắt như mù, không nhận ra thánh thể, mong bệ hạ giáng tội!”
“Người không biết không có tội, chúng ta mau tới thôn Tú Hoa xem tình hình ra sao đi!” Nữ
đế thúc giục. “Váng thưa bệ hạ”
Thế là tri phủ bèn triệu tập những đại phu khá nối tiếng trong thành rồi cùng nhau tới thôn Tú Hoa xem bệnh, tìm hiểu tình hình.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng mọi người cũng tới được thôn Tú Hoa.
Bên trong thôn Tú Hoa lúc này có một thầy lang đang ngồi dưới Têu cỏ và chữa bệnh cho những người ở đây. Lâm Bắc Phàm đưa mắt nhìn, phát hiện quân số cũng khoảng hơn năm mươi người, nhiều hơn hai mươi người so với những gì vị đại phu kia nói.
Phần lớn đều là thanh niên, triệu chứng bệnh tương tự nhau, đều là ho, đau bụng, tiêu chảy.
“Này, đây đều là những người bệnh mới! Tối qua còn bình thường mà qua một đêm đã biến thành thế này, đúng là tạo nghiệt mà!“ Một thầy lang nói.
“Xem ra đúng là rất nghiêm trọng! Nếu không kịp thời giải quyết thì sẽ khiến lòng dân hoang mang, gây nguy hiểm đến triều đình và dân chúng! Hiện giờ có kết luận và cách chữa trị gì không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Hiện giờ vẫn chưa thể kết luận được, còn về cách chữa trị thì chỉ đành tùy theo trường hợp từng người thôi! Có điều mấy vị đại phu đã bàn bạc và nghi ngờ mọi người đều mắc bệnh cổ
trùng!”
“Bệnh cổ trùng?” Lâm Bắc Phàm chau mày.
“Bệnh cố trùng hay còn gọi là cố độc! Trong ‘Trửu Hậu Phương có viết, bệnh này do nóng lạnh trong năm không cân bằng, khí ẩm gây hại cho con người, truyền từ kinh mạch đến lục phủ ngũ tạng giống như bị tiêm bệnh độc…”
Đối phương dẫn dắt dẫn chứng xong thì nói: “Lão phu đã từng có trải nghiệm như thế hồi còn trẻ và phát hiện bệnh này phổ biến ở Giang Nam, thế nên mới có kết luận như vậy!”
“Đúng vậy, lão phu cũng nghĩ đó là bệnh cổ trùng! Chỉ là bệnh này phố biến ở hai mùa hạ và thu, cũng hay xuất hiện ở Giang Nam! Thế nhưng hiện giờ mới là mùa xuân, lại phát hiện ở Giang Đông, thế nên chúng ta mới chần chừ không dám kết luận!”
“Thế nhưng xem tình hình hiện tại thì đúng là bệnh cố trùng rồi!”
Các vị đại phu thi nhau đưa ra ý kiến của mình.
Lâm Bắc Phàm càng nghe càng thấy kì lạ, thứ này sao giống… bệnh sán lá hút máu người thế nhỉ?” Bệnh sán lá hút máu người là một căn bệnh phổ biến và có sức lây nhiễm cực kì nguy hiểm. Phàm là người mắc phải bệnh này đều sẽ nóng toàn thân, đầu đau, bụng đau, xuất hiện
triệu chứng tiêu chảy, họ.
Hơn nữa bệnh này còn dề lây nhiễm vô cùng, chủ yếu là lây nhiễm qua đường nước, chỉ cần người này uống phải nước có nhiễm sán hút máu hoặc là tiếp xúc với da thì sẽ có khả năng mắc bệnh.
Phân và nước tiểu cũng có thể gây lây nhiễm cho gia súc.
Con người ăn gia súc xong sẽ bị lây nhiễm, cực kì rắc rối.
Nếu như đây thật sự là bệnh sán lá hút máu thì chứng tỏ nước sông ở nơi này đang có vấn đề.
Nếu không kịp thời xử lý thì sẽ dẫn đến hàng chục vạn người, thậm chí là hàng trăm vạn người nhiễm bệnh, hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Bắc Phàm tới trước mặt người bệnh, hắn hỏi: “Bản quan hỏi các ngươi, chuyện này liên quan đến triệu chứng bệnh của các ngươi và cũng liên quan đến an nguy của tất cả người dân trong thành, các ngươi nhất định phải trả lời thành thật!”
“Ngươi là…” Người bệnh hỏi với giọng yếu ớt.
Tri phủ lập tức đứng ra giới thiệu: “Không được vô lễ! Vị này chính là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của đương kim triều dinh, Trung Dũng vương điện hạ! Hắn muốn hỏi gì thì các
ngươi nhất định phải trả lời thành thật, không được giấu diếm!”
Mọi người có mặt đều kinh ngạc, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này chính là thừa tướng triều đình ư? Người bệnh kia lập tức hoảng loạn hành lễ: “Thảo dân bái kiến thừa tướng đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Các ngươi đang bị bệnh, không cần đa lễ! Giờ bản quan hỏi gì các ngươi phải trả lời nấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!