“Không thể để cái tên này chạy được!”
Lâm Bắc Phàm tìm Dạ Lai Hương, nói: “Dạ Lai Hương, ngươi tới kinh thành Đại Viêm giúp ta một chuyến, xử lý một chuyện!”
Dạ Lai Hương mở chiếc quạt trong tay ra, vừa phe phẩy quạt vừa tỏ vẻ khó xử: “Phải đi một chuyến xa vậy cơ à? Thừa tướng đại nhân, ngươi đang làm khó ta quá đấy? Ta nói ngươi hay, bản công tử tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không có lợi lộc gì đâu!”
“Yên tâm, có lợi lộc, chắc chắn sẽ vượt xa sự tưởng tượng của ngươi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“ô, thế chuyện gì vậy?” Dạ Lai Hương tò mò hỏi.
“Ta nói ngươi hay…” Lâm Bắc Phàm bèn lại gần thì thầm bên tai Dạ Lai Hương.
Hai mắt Dạ Lai Hương dần dần phát sáng.
“Thừa tướng đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này!”
Ngày hôm đó, hắn ta lập tức thi triển khinh công vô thượng của mình và chạy tới kinh thành Đại Viêm.
Tại phủ quốc sư ở kinh thành Đại Viêm.
Lúc này, Không Hư đạo trưởng và tiểu đồ đệ của hắn ta đang bận bịu đóng gói hành lý.
“Đồ nhi, ngươi phải nhanh chân nhanh tay lên! Mấy cái thứ nặng hay vướng víu thì không cần mang theo, chọn những gì có giá trị ấy, những thứ khác thì vứt bỏ hết!”
Tiểu đồ đệ nhìn vàng bạc châu báu khắp phòng, hắn ta thấy luyến tiếc vô cùng: “Nhưng mà sư phụ ơi, như thế thì chúng ta sẽ mất nhiều tiền lắm!”
“Mất thì mất, dù gì thì cũng không bằng mất mạng, đúng chứ?”
“Sư phụ, chúng ta không đi có được không?”
Không Hư đạo trưởng thở dài một hơi, vẻ mặt hắn ta đau khố vô cùng: “Đồ nhi, sư phụ cũng không muốn đi, song hiện giờ chúng ta không đi không được!”
“Sư phụ, tại sao vậy chứ?” Tiếu đồ đệ không hiểu, hắn ta bèn hỏi.
Không Hư đạo trưởng thở dài một hơi: “Vốn dĩ dựa vào bản lĩnh của chúng ta, chúng ta có thể sống thêm vài năm thoải mái ở Đại Viêm, chuyện này đơn giản vô cùng! Thế nhưng ai ngờ thế cuộc của Đại Viêm lại thay đối nhanh như vậy?”
“Sau trận thiên tai, dân chúng thi nhau đứng
lên khởi nghĩa, tất cả những chỉ trích đều chĩa vào chúng ta! Bọn họ nói chúng ta là yêu đạo hại nước hại dân, mê hoặc bệ hạ và bách quan văn võ đương triều, khiến cuộc sống của bọn họ khổ cực!”
“Mà điều quan trọng nhất là dưới tình hình hiện giờ, bệ hạ đã không kiên nhẫn nối nữa rồi, hắn ta ra hạn cho chúng ta phải luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Thế nhưng chúng ta làm gì biết luyện chế thứ thần dược đó?” Không Hư đạo trưởng khố sở: “Nếu không luyện được thuốc trường sinh bất lão thì chúng ta sẽ bị bại lộ, toàn bộ Đại Viêm sẽ không tha cho chúng ta, chắc chắn bệ hạ sẽ khiến chúng ta tan xương nát thịt! Thế nên chúng ta bắt buộc phải chạy trốn, không chạy thì không kịp nữa đâu!”
Tiếu đồ đệ nghe vậy bèn rùng mình: “Sư phụ nói đúng, chúng ta mau trốn thôi!”
Đúng lúc ây, có một giọng nói vang lên bên tai bọn họ.
“Muốn trốn hả? Các ngươi muốn trốn đi đâu?”
Hai người trong phòng giật mình toát mồ hôi lạnh.
Khồng Hư đạo trưởng nhìn khắp quanh phòng với ánh mắt cảnh giác, hắn ta nói: “Ai đấy? Ai đang giả thần giả quỷ? Cút ra đây cho bần đạo!”
cửa uỳnh một tiếng rồi mở ra, một bóng người màu trắng xông vào.
Bóng người đó đứng trước mặt hai người trong phòng, sau đó mở quạt, híp mắt cười và nói: “Người ta hay nói tới sớm không bằng tới đúng lúc, không ngờ các ngươi lại đế bản công tử nghe được thông tin tuyệt mật!”
“Ngươi… là ai?” Không Hư đạo trưởng cảnh giác. Trong đôi mắt của hắn ta dần dần hiện lên sát ý.
“Câu hỏi này của các ngươi rất hay! Bản công tử xưa nay đi không đổi tên, ngồi không đối họ, ta chính là Ngự Miêu Dạ Lai Hương của Đại Võ!” Dạ Lai Hương cực kì kiêu ngạo nói.
“Ngươi chính là Dạ Lai Hương”
Hai người Không Hư đạo trưởng và đồ đệ kinh ngạc thốt lên.
“Trỏng dáng vẻ của các ngươi kìa, xem ra các ngươi cũng biết đến uy danh của bản công tử rồi nhỉ, bản công tử rất vui đấy! Ha ha…” Dạ Lai Hương bật cười, hắn ta đắc ý vô cùng.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Không Hư đạo trưởng bổng phát điên, sát khí bừng bừng nối lên trên người hắn ta.
Dạ Lai Hương nhanh nhẹn tránh khỏi đòn tấn công của Không Hư đạo trưởng, hắn ta lắc ngón
tay, tặc lưỡi nói:
“Không Hư đạo trưởng, ngươi đừng có mà ra tay! Tông Sư còn chẳng giết được ta thì ngươi cũng không có cửa đâu! Ngươi phải biết tại sao ta lại ở đáy chứ?”
“Tại sao?” Không Hư đạo trưởng nói.
Dạ Lai Hương vừa phe phấy quạt vừa ưỡn ngực nói: “Bản công tử nhận lệnh của thừa tướng kiêm đại nguyên soái Đại Võ, Trung Dũng vương Lâm Bắc Phàm nên đã tới đây!”
“Lâm Bắc Phàm!” Không Hư đạo trưởng lại thốt lên.
Hắn ta không bao giờ có thể quên được người này, bởi lẽ người này đã khiến hắn ta phải chạy đến Đại Viêm.
Hơn nữa đổi phương còn có luôn nắm được nhược điếm của hắn ta.
Chỉ cần Lâm Bắc Phàm truyền điếm yếu của hắn ta ra là chắc chắn hoàng đế Đại Viêm và quan văn võ trong triều sẽ xé xác hẳn ta.