“Được! Trẫm cho ngươi năm mươi vạn lượng!” Nữ đế lớn tiếng nói.
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đáp.
Lúc này, tin tức nước Đa La xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, dân chúng vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy mà nước Đa La lại xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa!"
“Ta đã bảo rồi, lúc trước không nên tốt với bọn chúng như thế! Mở cửa thông thương, xây xưởng dây phường, còn phái rất nhiều người đọc sách tới giáo hóa bọn chúng, dạy bọn chúng đọc sách nhận biết chữ, hiểu đạo đức hiểu lễ nghĩa... bây giờ phát triển tốt rồi quay ra cắn ngược lại chúng ta một cái, đúng là đám qua cầu rút ván không đáng nuôi, thật đáng hận"
“Nói đúng lắm! Bọn chúng đúng là một đám sói con rất ác độc, hoàn toàn không nên có lòng tốt bụng với chúng!"
“Bây giờ thì hay rồi, triều đình bị chọc giận, phái thừa tướng đại nhân đi thu phục bon chúng!"
"Thừa tướng đại nhân chính là quân thần của triều ta! Thừa tướng đại nhân ra trận, nước Đa La xong đời rồi!"
“Đáng đời! Cho bọn chúng biết kết cục của việc đắc tội với Đại Võ chúng ta!"
Mà những tướng lĩnh khác thì lại rất kích động.
“Thừa tướng đại nhân lại sắp đi dánh trận rồi! Theo thừa tướng đại nhân sẽ nhặt được công lao miễn phí!"
“Đúng đó, tam đại phản vương đều bị thừa tướng thu phục! Đại Nguyệt vương triều còn có Đại Hạ hoàng triều cũng không đánh lại được thừa tướng, chỉ một nước Đa La nho nhỏ, không phải dễ như trở bàn tay hay sao?"
“Thừa tướng đại nhân ra trận nhất định sẽ mã đáo thành công, nước Đa La chắc chắn tiêu đời rồi!"
“Nhất định phải gia nhập vào đội ngũ của thừa tướng!"
Các đại tướng lĩnh bắt đầu hành động.
Triệu gia thân là thế gia quân sự hiển nhiên cũng ngay lập tức biết được tin tức này.
“Khoát nhi, đây chính là một cơ hội hiếm có!"
Triệu Hải nói với vẻ mặt hớn hở: “Thừa tướng đại nhân dụng binh như thần, lần này xuất binh đối phó nước Đa La, trên cơ bản nắm chắc chín phần mười! Tuy rằng gia tộc chúng ta đã không thể so với dĩ vãng nhưng vẫn có một ít lực lượng, sẽ tranh thủ sắp xếp cho ngươi vào trong quân! Ngươi nói với thừa tướng một tiếng, nếu có thể nhận được sự đồng ý của hắn thì càng tốt!"
"Thúc phụ, ta biết phải làm thế nào!” Sắc mặt của Triệu Khoát kiên định.
Con đường tái nhậm chức của hắn ta quá khó cho nên nhất định phải nắm bắt mỗi một cơ hội, cố gắng thể hiện, rửa sạch nỗi nhục trên người!
Đây chính là một cơ hội cho nên hắn ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đồng thời, hắn ta cũng hy vọng đi theo Lâm Bắc Phàm học thêm một vài kinh nghiệm dẫn binh đánh trận.
Bởi vì sắp phải đánh trận nên Lâm Bắc Phàm về Lâm phủ trước.
Lý Sư Sư đi tới với vẻ mặt lo lắng: “Tướng công, nghe nói ngươi chuẩn bị đi đánh trận tiếp?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Nước Đa La xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa, bệ hạ và văn võ bá quan trong triều đều vô cùng tức giận, cho nên bệ hạ ra thánh chỉ kêu ta đi thu phục bọn họ!"
“Tướng công, đại khái phải bao lâu mới về?” Lý Sư Sư lo lắng hỏi.
Dẫn binh đánh trận vốn nguy hiểm, hơn nữa mỗi lần xuất binh ngắn thì nửa tháng, dài thì một tháng, thời gian quá lâu khiến nàng nhớ da diết, thật sự không muốn chia tay tiếp.
“Nếu không ngoài ý muốn thì chắc cần một tháng!"
“Lại một tháng à!” Sắc mặt của Lý Sư Sư càng lo lắng hơn.
“Không cần lo lắng! Lần này ta dẫn cả ngươi đi!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.
“Thật sao?” Đôi mắt của Lý Sư Sư sáng ngời.
“Thật, không chỉ dẫn ngươi đi mà cũng dẫn cả mọi người cùng đi! Mọi người ở kinh thành lâu rồi, cùng nhau ra ngoài du sơn ngoạn thủy một chuyến để giải sầu!” Lâm Bắc Phàm vung bàn tay to.
“Thật sao thiếu gia?” Đại Lực mừng rỡ.
Từ lúc theo Lâm Bắc Phàm đến kinh thành, hắn ta đã hơn hai năm rồi chưa rời khỏi đây, tuy rằng điều kiện sống ở kinh thành rất tốt, nhưng ở lâu cũng sẽ chán, không nhịn được mà muốn ra ngoài ngắm.
“Thật sự có thể đi chung sao ạ?” Tiểu Thúy cũng mừng lắm.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đi hết đi hết, cả phủ từ trên xuống dưới đều đi hết, không một ai được thiếu!"
“A di đà phật!” Trên gương mặt của tiểu hòa thường hiện ra nụ cười.
“Tướng công, thế này không cản trở chính sự chứ?” Lý Sư Sư lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc dầu, cười đáp: “Không chậm trễ, đây chính là một khâu của chính sự, cứ làm theo là được!"
"Vâng!” Lý Sư Sư yên tâm rồi, nụ cười lại treo trên gương mặt.
Lúc này, tiểu quận chúa hớt hải chạy tới, hưng phấn bảo: “Ta muốn đi! Ta muốn đi! Ta cũng muốn đi!"
Bóng người của Dạ Lai Hương bay tới từ trên trời, phạch một tiếng xòe quạt giấy, cười bảo: “Chuyện tốt thế này sao có thể thiếu bản công tử được? Ở kinh thành ngán đến tận cổ rồi, vừa vặn ra ngoài xem sao!"
Tối hôm ấy toàn phủ vô cùng hào hứng!
Chuyện này rất nhanh đã bị nữ đế biết được, nàng không bình tĩnh nổi!