Nước Đa La là một quốc gia nhỏ ở rìa Đại Võ, nhân khẩu chỉ hơn nghìn vạn, vật tư thiếu thốn.
Hai năm trước đánh với Đại Võ một trận nhưng thua, cuối cùng phái tam hoàng tử tới kinh thành cầu hòa, giảm thiểu bồi thường.
Khi ấy Lâm Bắc Phàm vẫn là một quan viên nhỏ đã đưa ra kế hoạch Thôn Mãng trên triều đình, thông qua cách nước ấm luộc ếch xanh để ngấm ngầm chiếm đoạt nước Đa La, thực hiện mục đích mở rộng biên cương. Hiện giờ, kế hoạch này đã thực hiện được một năm rưỡi, tất cả đều thuận lợi, sau khi có được sự trợ giúp của Đại Võ, cuộc sống ở Đa La đã được cải thiện rất nhiều.
Vốn cứ tiếp tục thực hiện dựa theo kế hoạch này, trong ba tới năm năm nữa có thể nuốt chửng Đa La.
Ai ngờ đến bây giờ lại bị đối phương nhìn thấu ý đồ.
Trên triều đường, nữ đế hỏi với vẻ hơi phiền não: “Vương thất Đa La đã nhìn thấu ý đồ của triều ta, thất tín bội nghĩa, hủy bỏ hiệp ước, bây giờ đang đuổi thương nhân và các thầy dạy học của triều ta đi, đốt rụi toàn bộ thư tịch, kết thúc giao dịch thương mại giữa hai nước! Vương tộc Đa La tham lam vô độ đã trực tiếp chiếm đoạt sản nghiệp của triều ta ở Đa La! Kế hoạch Thôn Mãng thất bại trong giang tấc! Các vị ái khanh có kế sách gì không?"
"Bệ hạ, nếu đối phương đã xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa vậy chúng ta cũng không cần khách sáo nữa, nên đánh thì đánh! Chỉ là một quốc gia nhỏ nhỏ, làm sao có thể là đối thủ của Đại Võ ta?"
“Bệ hạ, không phải chỉ là đánh trận thôi sao? Năm nay chúng ta đánh nhiều trận chiến như thế đã từng sợ ai chưa? Ngay cả Đại Nguyệt vương triều và Đại Hạ hoàng triều đều bại bởi chúng ta! Một nước nhỏ mà thôi, không đủ nhét kẽ răng"
“Bệ hạ, kiến nghị của thần là... đánh! Đánh đến khi hắn ta phục mới thôi!"
Các quan ồn ào kêu to, các tướng lĩnh thì rục rịch muốn thử.
Hơn một năm nay liên tiếp thắng nhiều trận lớn khiến các quan rất có tự tin!
Nói đến đánh trận cũng không hề sợ chút nào cả! Ánh mắt của nữ đế nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, suy nghĩ của ngươi thế nào?"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bệ hạ, lúc đầu vị thần đưa ra kế hoạch Thôn Mãng đã lường trước chuyện này, cũng đã chuẩn bị đề phòng, cho nên chúng ta chỉ cần làm việc dựa theo kế hoạch là được, phá hỏng nền kinh tế của Đa La, chặt đứt nguồn cung ứng vật tư, cướp lại tất những thứ chúng ta đã từng ban cho, khiến họ phải trả cái giá nặng nề!"
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói chí phải!"
“Ngoài ra, thưa bệ hạ, kế hoạch Thôn Mãng cũng không thất bại! Một năm rưỡi này dưới sự cố gắng của các thương nhân triều ta, cơ cấu kinh tế của Đa La đã bị ta khống chế! Dưới sự giáo hóa của những người trí thức ở triều ta, con dân Da La đã sinh lòng hướng tới triều ta! Cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội tiến hành kế hoạch Thôn Mãng này, thu Đa La vào trong túi!"
Đôi mắt của nữ đế sáng ngời: “Ái khanh, ngươi nói là thật sao?"
Lâm Bắc Phàm đáp: “Sao thần dám lừa đối bệ hạ?"
Nữ đế hỏi: “Ngươi định làm thế nào?” Lâm Bắc Phàm đáp: “Cùng lúc thực hiện kế hoạch hủy diệt, hãy dùng võ lực trấn áp, làm vậy có thể thu Đa La vào trong túi!"
Nữ đế mừng rỡ bảo: “Được! Kế hoạch Thôn Mãng là ái khanh đề ra, đánh trận cũng là ngươi am hiểu nhất, cho nên một việc không phiền đến hai chủ, chuyện này cứ giao cho ngươi xử lý đi!"
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm tiếp chỉ.
“Ái khanh cần bao nhiêu binh mã?” Nữ để hỏi.
Lâm Bắc Phàm hơi lắc đầu, cười đáp: “Không cần bao nhiêu binh mã cả, chỉ cần mười vạn lính biên phòng là đủ!"
“Mười vạn lính thật sự đủ sao?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng ra: “Tuy rằng nhân khẩu ở Đa La ít nhưng dân phong dũng mãnh, không có trăm vạn quân thì không giải quyết được đâu! Thừa tướng đại nhân dụng binh như thần, nhưng nếu không có đủ binh lực, chỉ sợ vẫn như trứng chọi đá, không có cách nào thực hiện được!"
"Thừa tướng đại nhân, lương thảo sung túc, không cần khách sáo!” Hộ bộ thượng thư ôm đồm nhiều việc.
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của các vị đại nhân, thật sự không cần đâu! Đối phó với Đa La cũng không cần huy động nhân lực như thế!"
“Ái khanh, vậy ngươi cần gì?” Nữ đế lại hỏi.
“Bệ hạ, chỉ cần cho vi thần chi phí di chuyển năm mươi vạn lượng là đủ rồi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp.