Đại quân võ giả lại được phen mất khống chế.
“Lại còn bị người khác khống chế nữa ư? Không thể nào!”
“Ai có thể khống chế được chúng ta?”
“Trên đời này còn có một chuyện như thế này sao?”
“Chắc chắn ngươi đang nói linh tinh!”
Đến cả Ký Bắc vương cũng không bình thản được nữa.
Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển sẽ bị người khác khống chế, chuyện này hắn ta cũng không biết! Trong lòng Ký Bắc vương bỗng xuất hiện hình ảnh của một người, đó chính là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!
Nhớ đến người này, hắn ta bỗng thấy lời Lâm Bắc Phàm nói đáng tin hơn một chút!
“Bản quan sẽ chứng minh cho các ngươi xem!”
Lâm Bắc Phàm cho người lấy một cây đàn tới rồi gảy.
Những âm thanh kỳ quái vang lên, hoàn toàn không có nhịp điệu gì cả, mọi người xung quanh nghe mà khó chịu vô cùng, song không chỉ có vậy.
Đại quân võ giả dưới cổng thành nghe được tiếng đàn thì cảm giác như bị âm thanh xuyên thủng tai, đầu ai cũng như muốn nổ tung.
Bọn họ dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, đau đến nỗi phải hét lên.
“Đau quá! Đầu ta đau quá!”
“Đây là nhạc gì thế? Sao lại khó nghe như vậy, đầu ta như thế sắp phát nổ mất!”
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
“Cầu xin ngươi đấy, đừng đàn nữa!”
Có người không thể chịu được nữa bèn cầm vũ khí đập lên đầu của mình, đập đến mức đầu cũng chảy máu.
Còn có người vùi đầu xuống bùn đất.
Có người lại đâm vào tường như kiểu bị điên.
Chỉ là tiếng đàn thôi đã khiến hơn vạn võ giả đau đầu đến mức không thể chịu được! Chẳng lẽ tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thực sự sẽ bị người khác khống chế?
Ký Bắc vương thấy lòng mình rét lạnh.
Hắn ta đã trúng kế của Lãnh Nhược Thiện, đúng là đáng ghét!
Lúc này, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng dừng lại, nhìn gương mặt vặn vẹo, đầu rách chảy máu của đại quân võ giả, hắn mỉm cười và nói: “Các vị thấy thế nào? Hiện giờ có cần bản quan phải nói thêm gì không?”
Đại quân võ giả phẫn nộ, đồng loạt quay đầu.
“Ký Bắc vương! Ta phải giết ngươi!”
“Ông đây một lòng làm việc cho ngươi mà ngươi lại tính kế sau lưng bọn ta?”
“Ngươi muốn mạng của bọn ta rồi còn muốn khống chế bọn ta nữa!”
“Ngươi đúng là tên khốn khiếp lòng lang dạ thú! Súc sinh!”
“Lão tử nhìn nhầm ngươi rồi, hiện giờ phải giết chết ngươi!”
Bọn họ chẳng màng gì cả, ai cũng muốn giết Ký Bắc vương và đại quân Ký Bắc.
Ký Bắc vương hoảng loạn: “Các vị hiệp sĩ, các ngươi hiểu lầm rồi, bản vương cũng không ngờ đến mà! Nghe bản vương giải thích…”
Thế nhưng mọi người đã không thể nghe tiếp được nữa rồi.
Sau khi bị dày vò bởi tiếng đàn của Lâm Bắc Phàm, bọn họ sao còn giữ được bình tĩnh?
Bây giờ trong đầu họ chỉ còn ý nghĩ báo thù! Giết Ký Bắc vương thì mới có thể báo thù rửa hận!
“Mau ngăn bọn họ lại cho bản vương!” Ký Bắc vương hét lên với những Tiên Thiên xung quanh.
“Vâng thưa vương gia!” Hơn mười Tiên Thiên đáp.
Tuy nhiên sao bọn họ có thể ngăn được?
Bởi lẽ có năm mươi vị Tiên Thiên cũng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hơn nữa sau khi uống thuốc, bọn họ mới thăng lên tu vi Tiên Thiên. Mới nãy khi nghe tiếng đàn của Lâm Bắc Phàm, lửa giận của bọn họ đã ngút trời rồi.
“Ký Bắc vương, ông đây làm trâu làm ngựa cho ngươi bao nhiêu năm mà ngươi lại muốn giết ta!”
“Ngươi hại ta, ta phải khiến ngươi chôn cùng!”
“Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết!”
“Cái tên chó má nhà ngươi, nộp mạng đi!”
Thế là quân Ký Bắc bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Thế cục có lợi ban nãy đã hoàn toàn xoay chuyển!
Mọi người đứng trên tường thành ngớ người!
Đại quân Ký Bắc kéo tới chuẩn bị đánh vào hoàng thành rồi, kết quả lại quay ra tàn sát lẫn nhau?
Võ giả Hậu Thiên giết đại quân, võ giả Tiên Thiên thì giết các thân tín của Ký Bắc vương! Giết ai cũng mạnh tay vô cùng, cứ như báo mối thù thâm sâu tựa biển vậy!
Nói thật, bọn họ cũng hiểu nỗi lòng của những võ giả này.
Người nào cũng ghét bị phản bội, nhất là bị những người mình kính trọng nhất, tin tưởng nhất, yêu thương nhất phản bội.