Sau đó, Cáp Mộc vương tử lại vỗ tay một cái.
Một vị sứ thần liền lấy một hộp gỗ được chế tác tinh xảo ra đặt trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Mở hộp ra chính là vàng bạc châu báu lấp lánh sáng loáng, giá trị khoảng mười vạn lạng bạc.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh tự rót một chén rượu cho mình: “Cáp Mộc vương tử, ngươi có ý gì vậy?”
“Lâm đại nhân, chuyện là thế này!”
Cáp Mộc vương tử cười khách sáo nói: “Hai ngày nữa là tới ngày hai nước Đại Võ và Đa La đàm phán, trước mắt bọn ta đã tạm quyết định mỗi năm sẽ dâng lên khoảng ba trăm vạn lượng châu báu và của cải! Nhưng đối với nước Đa La bọn ta, chi ra mỗi năm ba trăm vạn lượng quả thực là gánh nặng lớn!”
“Đa La bọn ta chỉ là một nước nhỏ có dân số khoảng nghìn vạn người, đất liền có hạn, của cải cũng có hạn, cuộc sống của người dân rất khó khăn! Thu nhập hàng năm cố lắm cũng chỉ
được khoảng tám trăm vạn, vốn đã chẳng đủ dùng! Nếu mỗi năm phải dâng lên ba trăm vạn vậy quả thực bọn ta đã khổ càng thêm khổ! Lỡ như xảy ra thiên tai hay tai họa gì lại càng không dám tưởng tượng!
“Cho nên tới lúc đàm phán, mong Lâm đại nhân có thể nói tốt mấy câu cho bọn ta, giúp bọn ta giảm bớt chút gánh nặng! Ta thay hàng nghìn hàng vạn người dân Đa La cảm ơn Lâm đại nhân!”
“Đây chỉ là chút quà ra mắt nho nhỏ mà thôi! Chuyện này mà thành công, bọn ta sẽ còn dâng tặng ngươi món quà lớn hơn!”
Các vị sứ thần khác đều mỉm cười nịnh nọt nhìn Lâm Bắc Phàm, aỉ nấy cũng chen miệng nói.
“Phải đấy Lâm đại nhân, Đa La bọn ta nhờ cả vào ngươi!”
“Hàng nghìn hàng vạn người dân Đa La bọn ta đều nhờ cả vào ngươi!”
“Chuyện này mà thành công, sẽ không thiếu lợi ích cho ngươi đâu!”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng đóng hộp lại.
,rcất đi, ta không nhận đâu!”
‘Lâm đại nhân, ngươi…1’ Mọi người bối rối.
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm đập bàn đứng dậy, nổi giận bảo: “Các người tưởng rằng chỉ dùng chút tiền này là có thể mua chuộc được ta hay sao? Các người tưởng rằng chỉ chút tiền này là đã có thể khiến ta bán đứng Đại Võ rồi hay sao? Các người tưởng rằng chỉ chút tiền này là có thể khiến ta phản bội nữ đế hay sao?”
“Ta nói cho các người biết, tuyệt đối không có khả năng!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp: “Mặc dù bản quan tham lam nhưng ta không phải loại người không có nguyên tắc! Có trời trăng chứng giám cho lòng trung thành của thần đối với bệ hạ, có trời đất làm chứng cho lòng yêu nước của thần đối với Đại Võ! Ngươi bảo ta phản bội bệ hạ, phản bội Đại Võ, tức là bảo ta phản bội lại lương tâm của chính mình! Một kẻ không có lương tâm thì làm sao mà sống trên đời này nữa?”
Mọi người lại một lần nữa bị chấn động đến ngây người.
Cáp Mộc vương tử thốt lên: “Một tên đại tham quan như ngươi mà cũng có nguyên tắc sao?”
Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Làm tham quan thì càng phải giữ nguyên tắc! Nếu đến cả nguyên tắc cũng không giữ được thì có khác gì loài súc sình?”
Đám người Đa La quay sang nhìn nhau, ai nấy đều rất buồn bã.
Bọn họ tưởng rằng mình đã chọn được mục tiêu tốt nhưng không ngờ lại chọn sai người!
Mặc dù người ta là một tên tham quan nhưng cũng là một tên tham quan có nguyên tắc!
Sự cố gắng cả ngày hôm nay coi như công cốc rồi!
Cáp Mộc vương tử cười khổ, hắn ta cầm chén rượu lên: “Lâm đại nhân, vừa rồi ta đã thất lễ rồi, không ngờ Lâm đại nhân lại là người trung thành tới vậy! Bản vương tự phạt một chén, chúng ta cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?”
Lâm Bắc Phàm vẫn không vui cho lắm: “Biết là được! Đại Võ là đất nước mà ta yêu, bệ hạ là chủ nhân mà ta kính, ngươi muốn ta phản bội bọn họ… thì phải thêm tiền!”
Cáp Mộc vương tử: “Vãi!
Sứ thần Đa La: “Trời ạ!”
Mọi người lại chấn động lần thứ ba!
Còn tưởng Lâm Bắc Phàm là một người trung thành, không ngờ… ngựa quen đường cũ!
Cáp Mộc vương tử há hốc miệng: “Lâm đại nhân, không phải ngươi nói chỉ chút tiền này không thể mua chuộc được ngươi sao?
“Đúng là không đủ, nên ta mới bảo các người thêm tiền!”
Sứ thần Đa La: “Đậu má!”
Cáp Mộc vương tử: “Lâm đại nhân, không phải ngươi nói ngươi là người có lương tâm, tuyệt đối không phản bội Đại Võ và nữ đế sao?”
“Ta không phản bội là vì các người chưa đưa đủ tiền!”
Sứ thần Đa La: “Mẹ kiếp!”
Cáp Mộc vương tử: “Lâm đại nhân, không phải ngươi nói ngươi là người có nguyên tắc sao?”
“Ta đúng là người có nguyên tắc, nhưng có tiền thì bán rẻ nguyên tắc cũng được!”
Sứ thần Đa La: “Chịu!”
Thấy Cáp Mộc vương tử vẫn còn lải nhải, Lâm Bắc Phàm nóng nảy: “Ta đã nói thẳng với
các người rồi, chẳng có loại mật ngọt chết ruồi nào mà không thể đánh bại ta! Không đánh bại được là vì chưa đủ mật mà thôi! Hiểu chưa hả?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi! Hiểu rõ rồi!” Mọi người gật đầu lia lịa.
Aỉ nấy lại ngồi vào bàn, nhưng bầu không khí đã khác hẳn vừa nãy.
Cáp Mộc vương tử vỗ tay, lại có người đem một cái hộp nhỏ khác lên, trong hộp chứa đầy vàng bạc châu báu.
Lâm Bắc Phàm thoáng liếc sang: “Không đủ!”
Cáp Mộc vương tử lại vỗ tay, lại có người đem lên một hộp vàng bạc châu báu khác.