Lâm Bắc Phàm tức đến phát run, Dạ Lai Hương cũng vậy.
Rõ ràng ngươi muốn cướp đồ của ta mà còn làm ra vẻ đạo mạo!
Đúng là mồm miệng của kẻ làm quan, nói cái gì cũng được! Thật không biết xấu hổ!
Mặc dù ta là một tên trộm nhưng để kiếm tiền nuôi thân, ta cũng phải cực khổ vất vả, phải xông pha mạo hiểm đấy chứ!
Ấy vậy mà ngươi - một kẻ ngồi không chẳng làm gì, mở miệng ra cái là đòi hết toàn bộ công lao thành quả của ta!
Ngươi còn “trộm” hơn cả trộm!
“Ngươi đừng hòng, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!” Dạ Lai Hương gào lên một cách phẫn nộ.
Lâm Bắc Phàm lại rút thanh đao nhỏ ra, vỗ một cái lên bàn.
“Ban nãy ngươi nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem nào!”
Dạ Lai Hương hét lên: “Ngươi tưởng lôi nó ra là uy hiếp được ta sao? Ta cho ngươi hay, tiền hết thì còn kiếm lại được nhưng mạng thì không đâu! Ngươi cứ đợi đấy cho ta, mấy thứ đồ này sẽ nhanh chóng được đưa đến phủ của ngươi, nhớ để ý mà nhận!”
“Coi như ngươi có khí phách!” Lâm Bắc Phàm cất thanh đao đi.
Dạ Lai Hương mỉm cười một cách lạnh lùng: “Đó là điều đương nhiên! Ta đã lặn lội trong giang hồ bao nhiêu năm nay, sở dĩ có thể sống được đến giờ là nhờ vào phần khí phách này đấy! Không có khí phách thì đã chết từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm tán thành: “Nói phải lắm!”
Cứ thế vài ngày trôi qua, Dạ Lai Hương đã đem mười bảy món bảo vật hắn ta trộm được tới phủ của Lâm Bắc Phàm.
“Đồ đã mang tới cho ngươi, từ nay về sau chúng ta coi như sòng phẳng!”
“Đa tạ đạo soái, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm nhìn mười bảy món bảo vật, trông hắn hớn ha hớn hở, cười đến mức chẳng thấy mắt đâu.
Sở dĩ hắn cứu Dạ Lai Hương ra phần lớn là bởi điều này. Cộng mười bảy món đồ này lại ít nhất cũng phải được hai ngàn vạn lượng bạc!
Một món tiền lớn như vậy, hắn vui quá đi thôi!
Vui xong, Lâm Bắc Phàm lại mỉm cười với người ở bên cạnh: “Bạch Quan m, đống báu vật này ngươi cầm đi đi!”
Bạch Quan âm đáp: “Ngươi không muốn giữ lại hả, chúng nó rất có giá trị mà?”
“Giữ lại làm gì chứ?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn phất tay: “Nói thật, đối với ta thì mấy món đồ này cũng chỉ vậy thôi, còn không đáng tiền bằng một bữa cơm, một vò rượu! Ta đã từng sở hữu, biết thế nào là đủ, không cầu mong thiên trường địa cửu! Ngươi đem đi làm chuyện gì đó có ý nghĩa đi!”
“Biết là ngươi có lòng, cơ mà không cần đâu!” Bạch Quan âm lắc đầu.
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Sao lại không cần? Chẳng lẽ các ngươi không thiếu tiền sao?”
“Thiếu! Chúng ta rất thiếu! Nhưng những thứ đồ này thực sự khó mà tiêu thụ được!” Vẻ mặt của Bạch Quan âm hiện vẻ băn khoăn.
Lâm Bắc Phàm: “…”
Cuối cùng Bạch Quan âm chỉ lấy chút vàng bạc và để mấy món bảo vật lại. Do trong phủ cũng nhiều bảo vật nên thường thu hút vài người nữ tới tham quan.
“Ôi chao! Bạch ngọc mỹ nhân này được khắc đẹp ghê, rất động lòng người, trông như một nữ tử đang nằm ngủ vậy!”
“Cả kim thiền phật châu này nữa, long lanh trong suốt, trong phật châu còn có kim thiền, mỗi một hạt đều mang đầy tính Phật!”
“Hải tâm thạch này đẹp quá, đeo lên cổ cũng rất đẹp!”
“Còn cả gỗ ngô đồng này nữa, nghe đâu có thể dùng để chế tạo thần binh lợi khí đấy!”
…
Tiểu quận chúa vừa xem vừa hưng phấn nói.
Cuối cùng nàng quay đầu hỏi: “Lâm Bắc Phàm, mấy món đồ này ngươi lại tham ô được từ đâu thế?”
“Gì mà tham? Đây là quà đáp lễ đạo soái Dạ Lai Hương tặng ta, do hắn ta bị lòng chính nghĩa của ta cảm hóa đó!” Lâm Bắc Phàm vừa nhéo mặt tiểu quận chúa vừa nói.
Tiểu quận chúa vỗ cái tay hư hỏng của hắn ta: “Vớ vẩn! Ngươi đến lương tâm còn chẳng có, sao có thể có lòng chính nghĩa được?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Mọi người bèn bật cười ha ha.
“Ta thấy chắc chắn là ngươi lại chôm được ở đâu rồi!” Tiểu quận chúa chau mày, nom cực kì đáng yêu.
Lâm Bắc Phàm tức giận: “Tiểu quận chúa, quận chúa còn vậy là ta trở mặt đấy!”
Tiểu quận chúa chống nạnh, lớn giọng đáp: “Ngươi trở mặt thử cho ta xem nào!”
Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào tiểu quận chúa, nàng lập tức hoang mang: “Ngươi làm gì thế hả!”
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng nói: “Ta đang trở mặt, không nhìn rõ hả?”
Tiểu quận chúa chớp mắt: “Có hả, đâu có thấy đâu!”
Lâm Bắc Phàm: “Không thấy là điều bình thường, bởi lẽ ta trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách!”
Tiểu quận chúa: “Đậu má!”
Mọi người lại được phen cười ầm lên.
Lúc bấy giờ, Dạ Lai Hương đã rời khỏi Lâm phủ. Thế nhưng càng nghĩ hắn ta lại càng bực.
Mười bảy món bảo vật, hắn ta đã tốn thời gian hai năm mới vất vả kiếm được chúng!
Ấy vậy mà chỉ trong mấy ngày chúng đã bị Lâm Bắc Phàm đoạt mất, điều này khiến hắn ta sầu đến mức thổ huyết, tức đến mức muốn giết người!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!