Các nạn dân đều quỳ xuống, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn, nước mắt lưng tròng.
"Ta sai rồi! Từ trước tới nay, ta đã trách lầm người tốt rồi!"
"Bệ hạ, thảo dân sai rồi!" "Bệ hạ, xin bệ hạ hãy tha thứ cho tat"
Chỉ có người đàn ông có nước da sẫm màu kia và một vài kẻ vẫn đứng đó, trông có vẻ rất sững sờ.
Lâm Bắc Phàm chỉ vào người đàn ông có nước da sâm màu kia: "Bắt bọn họ lại cho ta, không cần giữ mạng!"
"Vâng, đại nhân!"
Các cao thủ của triều đình đồng loạt xuất hiện.
Người đàn ông có nước da sẫm màu cầm đầu mấy kẻ kia thấy chuyện đã bại lộ, đành hừ một tiếng, nhảy lên cao mười mét rồi chạy trốn.
Đến bây giờ, các nạn dân mới biết rằng mình đã bị người ta lợi dụng. Có võ công tốt như thế, tuyệt đối không phải là nạn dân!
Có võ công giỏi thế kia, thì cứ vào trong rừng săn thú cũng có thể no bụng rồi, sao lại cần triều đình cứu tế cơ chứ?
Bọn chúng trà trộn trong nhóm nạn dân, rõ ràng là có ý đồ khác! Vì vậy, trong lòng mọi người lại càng hổ thẹn.
Cuối cùng, vì số ít không địch nổi số nhiều, người đàn ông có nước da sẫm màu và mấy kẻ khác bị bắt về.
Lâm Bắc Phàm phất tay: "Cái đám dùng lời nói dối để mê hoặc quần chúng này, cứ trực tiếp giết chết!"
"Vâng, đại nhân!"
Vài tiếng răng rắc vang lên, đầu của đám người kia rơi xuống đất.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm để các nạn nhân được nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày mai, hắn sẽ tiếp tục khởi hành quay về kinh thành.
Tối hôm ấy, tri phủ Hoa Châu mở tiệc chiêu đãi Lâm Bắc Phàm trong phủ nha. Lúc trời tối, mọi người đều đã đi ngủ, Lâm Bắc Phàm lặng lẽ rời khỏi phòng, vèo một cái bay lên bầu trời.
Hắn giơ tay đánh một chiêu, gió lớn ào ào thổi tới.
Lâm Bắc Phàm cưỡi gió mà đi, hướng về phía Giang Nam cách đó một trăm dặm.
Địa phận Giang Nam, vương phủ.
Lúc này, Giang Nam vương và nhóm phụ tá của hắn †a cũng chưa ngủ.
Giang Nam vương vừa nhận được tin tức từ Hoa Châu truyền về, hắn ta tức tối đến nỗi mặt mũi xanh mét, mỡ trên người run lên, đập bàn đứng bật dậy: "Không ngờ lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình lại được vận chuyển đến đây nhanh đến thế! Vốn dĩ phải cần tám, chín ngày, vậy mà mới chỉ ba ngày đã đến nơi rồi, hại kế hoạch của bản vương không thể tiến hành được, thật đáng ghét!"
"Vương gia bớt giận!" Các phụ tá đồng thanh nói.
"Cả tên Lâm Bắc Phàm nữa, cũng thật đáng chết!" Giang Nam vương nói trong cơn tức giận: "Dám bôi nhọ. bản vương trước mặt dân chúng, hại bản vương mất hết thể diện, hỏng hết thanh danh! Nếu không giết chết kẻ này, bản vương sẽ tức đến nỗi không thở nổi mất!"
Giang Nam vương vốn đã có tâm lý thù địch đối với Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm đã dây dưa vơ vét gần một nghìn vạn lượng bạc từ tay hắn ta rồi!
Mặc dù hắn ta giàu có, nhưng cũng đâu thể chỉ tiền như thế được cơ chứ, một nghìn vạn lượng bạc không phải là tiền chắc?
Hại quân bị của hắn ta cũng phải chịu ảnh hưởng theo. Nhưng những chuyện này, hắn ta vẫn còn nhịn được.
Vậy mà bây giờ, Lâm Bắc Phàm lại phá hỏng kế hoạch của hắn ta, còn mắng hắn ta trước mặt hơn trăm vạn người nữa chứ!
Hại hắn ta mất hết thể diện, mất sạch danh tiếng! Điều này thì hẳn ta không thể nhịn nổi nữa rồi.
"Người đâu, tìm cơ hội làm thịt Lâm Bắc Phàm đi!" Giang Nam vương cao giọng mà nói.
"Vương gia bớt giận! Hiện giờ Lâm Bắc Phàm nắm trong tay quyền cao chức trọng, có thể giúp chúng ta làm rất nhiều chuyện! Giết hắn có thể làm vương gia sảng khoái một lúc, nhưng lại gây ra bất lợi đối với kế hoạch của chúng ta! Để hắn sống hữu dụng hơn là giết chết hắn! Chờ tới lúc hắn không còn giá trị lợi dụng nữa hãng giết cũng không muộn mà!" Vương Phú Quý vội vàng chắp tay mà nói.
Giang Nam vương nói trong sự giận dữ: "Chỉ vì hắn hữu dụng, mà phải bỏ qua chuyện hắn ngồi lên đầu bản vương hết lần này đến lần khác chắc?”
"Thật ra thì vương gia à, Lâm Bắc Phàm cũng là người trong triều đình, hắn cũng không còn cách nào. khác mà! Hắn là người phụ trách việc cứu nạn thiên tai lần này, có trọng trách lớn! Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, hắn sẽ iều đình trách phạt! Cho nên vì tình thế ép buộc, hắn không thể không làm như vậy!"