“Hôm nay sẽ thi làm thơ, tổng cộng có năm đề, mỗi một đề tương ứng với một ván!”
“Mỗi một ván, bệ hạ sẽ rút một đề và để tài tử hai bên đáp, làm thơ, từ hay phú đều được! Người thắng ở lại, người thua xuống dưới! Khi nào mà năm tài tử của một bên bị đánh bại hết thì cuộc thi kết thúc!”
“Nhưng mọi người phải chú ý, trận đấu lần này sẽ khác so với những lần trước, lần này sẽ tính tổng thời gian!”
“Lấy thời gian một nén hương làm giới hạn! Nếu trong thời gian này mà cả năm tài tử chưa làm được ra thơ thì sế thua!”
“Hiện giờ mời tài tử hai bên lên thi đấu!”
Thế là hai bên lại cử tài tử lên.
Đầu tiên, phía Đại Viêm cử trạng nguyên Đường Dung.
Hai hôm nay tình hình bên Đại Viêm vô cùng bất lợi, khí thế giảm sút, tinh thần bất ổn nên chỉ có thể cử người có tâm lý vững vàng nhất và cũng tài giỏi nhất là Đường Dung để kéo tinh thần mọi người vực dậy.
Còn người lên đầu tiên bên Đại Võ là Liêu Như Mẫn.
Hắn ta cũng có thiên phú về mảng làm thơ nên lên đầu tiên, hy vọng sẽ may mắn.
Trong hai ngày thi đấu hắn ta đã khá quen thuộc, hắn ta không nói nhiều, chỉ ưỡn ngực nhìn về phía nữ đế, đợi nàng ra đề.
Một cái hộp đựng đề thi được đưa đến trước mặt nữ đế. Nữ đế đưa tay, đang định lấy một đề trong số đó.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm khẽ cử động ngón tay,
một cơn gió nhỏ thổi qua bên người nữ đế, thổi rơi một tờ giấy vào tay nàng.
Nữ đế không nghĩ nhiều, cứ thế cầm lấy.
Nàng mở ra rồi đọc: “Trúc!”
Trọng tài lập tức tuyên bố: “Đề thứ nhất là trúc! Mời hai bên làm một bài thơ liên quan đến trúc trong vòng một nén nhang, sau đó giao cho trọng tài!”
Đề này không quá khó.
Từ trước đến nay, trúc vẫn luôn là loài thực vật được các nhà văn, nhà thơ yêu thích. Bọn họ thích cái trung thành bất khuất của trúc, phù hợp với khí tiết của bọn họ nên đã để lại vô số những bài thơ ca ngợi về loài thực vật này.
Hiện tại các tài tử cứ rảnh rỗi là lại làm vài bài thơ về trúc.
Đường Dung bên Đại Viêm nở nụ cười tràn đầy tự tin, hắn ta đã có chuẩn bị về đề tài này.
Hắn ta đã làm rất nhiều bài thơ về trúc, trong đó có một bài là tuyệt tác. Một khi lấy bài này thì chắc chắn có thể khiến mọi người bất ngời!
Ván này bọn họ chắc chắn sẽ thắng!
Tuy nhiên, Liêu Như Mẫn bên Đại Võ cũng thầm mừng trong lòng. Hắn ta cũng có chuẩn bị về đề tài này.
Hơn nữa bài thơ này của hắn ta đã được tế tửu đại nhân sửa cho, cả bài thơ như được bước lên một tầm cao mới, đạt đến trình độ truyền thết
Hắn ta tin rằng khi lấy bài thơ này ra, chắc chắn có thể khiến mọi người trầm trồ!
Đúng là trời đang giúp ta! Ván này ta thắng chắc rồi! Hôm nay chính là ngày Liêu Như Mẫn ta tỏa sáng!
Hai bên nhìn nhau, ai cũng nở nụ cười ngập tràn tự tin.
Lúc bấy giờ, trọng tài thắp một nén nhang, đoạn bảo: “Thời gian đếm ngược bắt đầu!”
“Mời Đường huynh!” “Mời Liêu huynh!”
Hai người bước tới trước bàn, cầm bút và bắt đầu viết.
Mọi người nhìn chăm chú cảnh tượng ấy và bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Cả hai viết đều nhanh, xem ra ai nấy cũng đã có sự chuẩn bị!”
“Chắc là vậy, đề này cũng không khó, chỉ xem ai viết hay hơn thôi!"
“Có đầy thơ về trúc, giờ chỉ xem ý thơ của ai hay hơn thôi!”
“Này là đang kiểm tra trình độ của họ thôi!” Bên phía Đại Viêm.
'Thám hoa Đinh Thiếu Kiệt chắp tay, cười: “Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hại”
“Chúc mừng gì chứ?”
'Tam hoàng tử lấy làm lạ.
Đinh Thiếu Kiệt cười tươi rói: “Ta từng được xem một tập thơ của Đường huynh! Trong đó có một bài về trúc, viết về sự trung thành bất khuất của trúc và đạt đến trình độ trấn quốc! Chỉ cần Đường huynh dùng bài thơ này thì chúng ta ắt sẽ thắng!”
“Ha ha! Hóa ra là vậy, đây đúng là một chuyện tốt!”
'Tam hoàng tử cười lớn.
“Hiện giờ người duy nhất phải lo lắng chỉ có Lâm Bắc Phàm thôi!”
Đinh Thiếu Kiệt chau mày, trong lòng hắn ta tràn ngập vẻ sợ hãi: “Tài năng của hắn là thứ mà đời này ta hiếm được trông thấy! Về phương diện thơ ca hắn càng. có thiên phú hơn! Hắn đã từng viết rất nhiều thơ, tất cả đều đạt đến trình độ vô cùng cao! Chỉ sợ hắn sẽ...”
'Tam hoàng tử nở một nụ cười thần bí.
Hắn?
Không cần phải lo lắng về hắn!
Hắn đã nhận tiền của bản cung thì chắc chắn sẽ nhường trận đấu này thôi.
Làm thơ là cách để thử thách năng lực của một người, biết là biết, mà không biết chính là không biết, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra được.
'Thế nên bọn họ chắc chắn sẽ giành chiến thắng!
“Bổn quan cảm giác chúng ta sẽ thắng ván này!”
Tam hoàng tử tự tin nói.
Mọi người kinh ngạc: “Điện hạ, sao điện hạ lại nói như vậy?”
“Các ngươi cứ yên lặng mà xem đi!”
'Tam hoàng tử lại cười một cách thần bí.
Lúc bấy giờ, Đường Dung đã viết xong bài thơ của mình, là một bài ngũ ngôn tứ tuyệt.
Mọi người đọc xong, ai cũng hết lời khen ngợi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!