Nhìn bóng lưng Đại Ngưu ra về, Lâm Bắc Phàm than thở: "Người trượng nghĩa phần lớn làm đồ tể, kẻ phụ lòng. thường là người có học!"
"Công tử, tại sao ngươi lại nói như vậy?"
Mạc Như Sương thắc mắc.
"Ngươi xem Đại Ngưu đi, hắn ta đã trở thành tội
phạm nguy hiểm bị triều đình truy nã rồi mà vẫn chạy về giết mã tặc, còn to gan đưa ra yêu cầu đặc xá..."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Nếu không phải vì hắn ta vẫn còn hy vọng vào triều đình, vẫn còn hy vọng vào đất nước thì việc gì phải mạo hiểm làm chuyện mất đầu này cơ chứ? Với bản lĩnh của hắn ta, nếu mai danh ẩn tích, chuyển tới nơi khác mà sinh sống thì chẳng phải càng tốt hay sao? Biết là không nên mà vẫn làm, hắn ta mới là người trung nghĩa thật sự!"
"Công tử nói có lý lắm! Nếu là ta, có lẽ ta đã trốn tới †ận chân trời góc biển rồi, không muốn liên quan gì tới triều đình nữa!"
Mạc Như Sương gật đầu với vẻ vô cùng đồng cảm.
"Nhưng cũng nhờ có mấy người ngốc nghếch đáng yêu đó mà đất nước mới có hy vọng! So ra thì, có rất nhiều người có học nhưng lại bạc tình bạc nghĩa, vì lợi ích của riêng mình mà tranh giành cướp đoạt, đấu đá công kích lẫn nhau trên triều đình! Chính bọn họ đã phá hủy cơ nghiệp tốt đẹp của Đại Võ, khiến cuộc sống của người dân khó khăn, dân chúng lầm than!"
Lâm Bắc Phàm nói.
"Công tử, ta cảm thấy ngươi nói không đúng!"
Mạc Như Sương nói.
"Ta nói không đúng điểm nào?"
Lâm Bắc Phàm không hiểu.
"Không phải tất cả những người có học đều bạc tình bạc nghĩa! Ví dụ như chính công tử ngươi đây, là người có học thức cao nhất, nhưng lại lặng lẽ làm rất nhiều việc có ích cho bách tính! Đặc biệt là lần này, nếu không nhờ có ngươi ra tay thì ở Ký Bắc vẫn có nạn mã tặc. hoành hành, ta thay mặt các hương thân phụ lão ở quê hương cảm ơn ngươi!"
Mạc Như Sương nói với vẻ cảm động.
"Như Sương, chỉ cảm ơn suông thế thôi sao?"
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ mong đợi.
"Công tử..."
Mạc Như Sương ngượng ngùng cúi đầu.
Sau đó nàng duỗi bàn tay ngọc ngà, chầm chậm cởi thắt lưng ra. Lâm Bắc Phàm bắt đầu hoảng hốt!
Chẳng lẽ Như Sương cho rằng, nếu muốn báo đáp, thì phải lấy thân báo đáp sao? Ối, sao có thể làm như vậy được cơ chứ?
Thật lòng ta cũng muốn lắm, nhưng dù sao ta cũng đã từng đọc Kinh Xuân Thu, ta đâu phải là kẻ tùy tiện!
Nhưng nếu ngươi kiên quyết phải làm như vậy, thì ta đành phải cố gắng đáp ứng vậy!
Lâm Bắc Phàm là người đã được giáo dục theo phương pháp hiện đại, hắn hiểu rõ một đạo lý rất quan trọng, khi xảy ra một số loại chuyện nào đó, nhất định phải giữ vững đạo đức, không được cãi lời phụ nữ!
Sau đó, chuyện khiến Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn nữa lại xảy ral
'Thế mà nàng ấy lại... lấy ngân phiếu từ trong thắt lưng ral
"Công tử, cho ngươi đấy! Tổng cộng năm mươi vạn lượng!"
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: "Chỉ thế thôi à? Tiền ở đâu ra thế?"
"Đây là tiền ta lừa được ở chỗ vương gia! Từ sau khi biết được bộ mặt thật của vương gia, ta luôn nghĩ mọi cách để làm suy yếu thực lực của hắn ta, vì vậy ta đã lấy danh nghĩa của công tử lừa của hắn ta một khoản tiền!'
Mạc Như Sương hơi đắc ý.
Lâm Bắc Phàm cạn lời: "Như Sương, ngươi ngày càng xấu xa rồi đấy!"
Mạc Như Sương nói với vẻ khiêm tốn: "Đầu nhờ công tử dạy tốt!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lâm Bắc Phàm nhận lấy ngân phiếu, nói: "Nếu chỉ định đưa tiền thôi thì sao mặt ngươi lại đỏ lên thế kia?"
Gò má Mạc Như Sương ửng hồng: "Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ta lừa gạt người khác, hơi xấu hổ một chút!"
Lâm Bắc Phàm lại càng cạn lời!
Thôi được rồi, thì ra là ta hiểu lầm, mừng hụt một phen!
"Hiện giờ, tình hình bên phía vương gia thế nào rồi?"
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ lo lắng: "Chuyện cơ mật thì ta không rõ, nhưng ta đã hỏi thăm vài người bạn trong vương phủ mà ta quen biết, thời gian gần đây tâm trạng của vương gia cũng không tốt cho lắm! Mặc dù hẳn ta gặp ai cũng cười, nhưng nụ cười ấy rất gượng gạo!"
Mạc Như Sương nói với vẻ đắc ý: "Mặt khác, vương phủ đã hết tiền rồi! Quân sư còn bảo ta nghĩ cách khiến ngươi ít đòi tiền lại nữa chứ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!