Hai người Mạc Như Sương tiếp tục dò hỏi, còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn khẳng định chắc chắn phương pháp. chế tạo mà hắn cho bọn họ là hàng thật.
Không thể làm ra túi khí là do trình độ của bọn họ kém cỏi, chứ không phải vấn đề của hắn.
Hai người Mạc Như Sương lại hỏi, liệu có thể lấy vài cái túi khí của triều đình cho bọn họ đem về tham khảo được không.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đừng có mơ! Từ sau vụ bị lộ bí mật hai lần, triều đình rất coi trọng thứ này, bệ hạ đã phái lính tinh nhuệ và cao thủ canh gác chặt chẽ, không một người nào có thể mang được dù chỉ một túi khí ra bên ngoài! Hơn nữa, triều đình cũng không cho. phép cá nhân chế tạo túi khí, nếu không sẽ mất đâu đấy!"
Hai người Mạc Như Sương đành thất vọng quay về. Phía Giang Nam vương.
Phía Võ Tây vương.
Các nơi đều phái người tới thăm dò nhưng Lâm Bắc Phàm đều trả lời bọn họ giống như nhau, không phải do phương pháp của hắn không ổn mà là do trình độ của bọn họ kém cỏi, đừng có đổ oan cho ta.
Cứ như thế, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào túi khí của triều đình Đại Võ.
Nhưng sau hai lần chịu thiệt, triều đình Đại Võ đã có kinh nghiệm rồi, canh gác túi khí và phương pháp chế †ạo rất nghiêm ngặt.
Mỗi ngày đều có đại quân ba vạn người được huấn luyện bài bản trông coi chặt chẽ, còn có rất nhiều cao. thủ tuần tra suốt ngày suốt đêm.
Muốn lấy được túi khí của triều đình còn khó hơn là lên trời.
Vì vậy, mọi người lại không hẹn mà cùng quay sang nhờ vả Lâm Bắc Phàm.
"Vì nghiệp lớn của vương gia, ta đã hai lần mạo hiểm phạm tội mất đầu rồi, khó khăn lắm mới bảo vệ được cái mạng này! Lần này ta thật sự không có cách nào cả, ngươi mời cao nhân khác đi!" Đối mặt với sứ giả của Giang Nam vương là Vương Phú Quý, Lâm Bắc Phàm đã từ chối như vậy.
"Tế tửu đại nhân, lần này ngươi không thể không giúp ta!"
Vương Phú Quý nói với vẻ hoảng loạn: "Đến giờ vẫn trì trệ mãi không làm ra được túi khí tốt khiến vương gia rất tức giận, đã chém đầu mấy người liền rồi! Nếu lần này vẫn không thành công vậy đến cái đầu của thảo dân cũng khó mà giữ nổi mất thôi!"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào đầu của mình: "Nhưng ta giúp ngươi thì đầu của ta cũng khó mà giữ nổi!"
"Tế tửu đại nhân, mong ngươi thương xót, chỉ mình ngươi mới giúp được ta"
Vương Phú Quý nhét một xấp ngân phiếu vào tay Lâm Bắc Phàm: "Đây là chút tâm ý của vương gia, mong ngươi nhận cho! Sau khi xong chuyện sẽ có trọng thưởng!"
Lâm Bắc Phàm cúi đầu xuống nhìn, được lắm, ba mươi vạn lượng!
Vị Giang Nam vương này đúng là thấu hiểu tâm tư của hắn!
Đây chính là ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu! Đây chính là của ít lòng nhiều! Đây chính là tiền từ xa tới, sướng hết chỗ chê!
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm tiện tay đút tiền vào trong túi.
Hắn nói với vẻ khó xử: "Nói thật với ngươi nhé, bảo †a lấy túi khí thì ta thật sự không làm nổi! Nhưng ta có thể tạo cơ hội cho các ngươi lấy túi khí, còn lại phải xem các người có lấy được hay không!"
Vương Phú Quý mừng rỡ: “Được chứ! Dù sao méo mó có còn hơn không mà”
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại bí mật gặp gỡ những người khác.
Lần nào hắn cũng nói không lấy túi khí ra được, nhưng chỉ cần người ta dùng chiêu mật ngọt chết ruồi là Lâm Bắc Phàm lập tức khuất phục.
Mỗi người, ít thì cũng hai mươi vạn, nhiều thì lên tới năm mươi vạn.
Cứ như thế thu hết một lượt, Lâm Bắc Phàm đã dễ dàng vơ vét được gần năm trăm vạn.
"Sẽ sớm có cơ hội thôi, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi"
Vậy là, ngày hôm sau trong buổi tảo triều, Lâm Bắc Phàm đứng ra.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn thưa!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!