Lâm Bắc Phàm đưa hai người vào một căn phòng.
Hắn vừa mở cửa ra, hai người Mạc Như Sương liền bị vàng bạc châu báu bày ở khắp phòng làm hoa cả mắt.
“Ta nói cho các ngươi biết, những món vàng bạc châu báu này đều do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta!”
Lâm Bắc Phàm đắc ý bão: “Trong đó có tới vạn lượng vàng ròng, mấy chục vạn lượng bạc trắng, hàng trăm viên long nhãn trân châu, mấy chục cân mã não cực phẩm, ba mươi sáu viên phỉ thúy cực phẩm… những món trang sức châu báu khác lại càng nhiều đến mức không đếm xuể!”
“Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ vào Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?”
“Chuyện này… không thể!” Miệng lưỡi hai người đắng chát.
“Các ngươi lại theo ta!”
Lâm Bắc Phàm lại mở một căn phòng khác ra.
Hai người Mạc Như Sương lập tức bị tơ lụa cất trong phòng làm hoa hết cả mắt.
Lâm Bắc Phàm lại đắc ý: “Những thứ này cũng do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta! Trong đó chỉ tính riêng tơ lụa đã có hơn trăm cuộn, rồi thêm các loại vải vóc hiếm có khác nữa, chồ này của ta đều có cả! Nếu dùng chúng để may quần áo, cho dù mỗi ngày ta đổi một bộ, có mặc mười năm cũng chưa chắc đã hết!”
“Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?”
“Cái này… cũng không thế!” Hai người lại càng đắng lòng hơn.
“Các ngươi lại đi theo ta!”
Lâm Bắc Phàm đưa bọn họ đến căn phòng thứ ba.
Hắn mở cửa ra, bên trong cất rất nhiều vò rượu, cả phòng đầy ắp toàn là rượu, mùi rượu xông lên mũi khiến bọn họ lâng lâng.
Lâm Bắc Phàm lại đắc ý khoe khoang: “Những loại rượu ngon này đều do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta! Trong đó có Bách Hoa Tửu, Ngọc Dịch Tửu cung đình, Bích Loa Xuân
2/6
Tửu, Hầu Nhi Tửu cực phẩm, đều là những loại rượu ngon khó tìm, chỉ lấy bừa một bình đem ra ngoài thôi, có dùng ngàn vàng cũng chẳng đổi được, muốn mua cũng không mua nối! Nhưng ta lại có thể uống những loại rượu này như uống nước, uống hết có thể tới gặp nữ để lấy thêm!”
“Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?”
“Hắn ta có thể cho ta uống no rượu hay không?”
Hai người Mạc Như Sương lại càng đắng miệng: “Cũng không thế!”
Sau đó, Lâm Bắc Phàm tiếp tục đưa bọn họ đi tham quan các căn phòng khác.
Có phòng cất đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn cực phẩm như bào ngư, tổ yến, vi cá, có phòng chứa đầy dược liệu cực phấm như nhân sâm, linh chi, tam thất… có phòng cất đầy các loại đồ cổ…
Hai người bọn họ bị nhũng món kỳ trân dị báo ờ hết phòng này tới phòng khác làm cho lúng túng.
Được lắm, đến cả phủ vương gia cũng
chẳng xa hoa đến thê’ này!
Thậm chí còn chẳng bằng một phần mười nơi đây!
Bọn họ cảm thấy như thể mình vừa đi vào kho báu vậy, ớ đâu cũng có bảo bối!
Lấy bừa một món đem đi cũng đủ để cơm no áo ấm cả đời rồi!
“Đây mới chỉ là một phần những gì ta có mà thôi!” Lâm Bắc Phàm đắc ý bào: “Còn rất nhiều món nữa, vì ở đây không đủ chỗ cất nên ta tạm thời để trong hoàng cung, khi nào cần dùng mới lấy ra!”
“Vẫn còn sao?” Hai người Mạc Như Sương đều bị dọa hoảng hồn.
“Còn nhiều ấy chứ! Khi đó bệ hạ còn định ban thướng cho ta một căn nhà dùng để cất mấy thứ kỳ trân dị bảo này! Nhưng ta kiếm cớ quản lý thêm một căn nhà quá phiền phức nên không nhận!”
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Hoàng ân mênh mông thế này, sao ta có thế phụ lòng bệ hạ được?”
Hắn lại hỏi tiếp: “Đổi lại là ngươi, ngươi có bẳng lòng vứt bỏ hết những vinh hoa phú quý này đế đi làm chuyện mất đầu không
hả?”
Mạc Như Sương không đáp, Quách Thiếu Soái thì lắc đầu với vẻ cay đẳng: “Không bằng lòng!”
Lâm Bẳc Phàm lại nói: “Đổi lại là ngươi, liệu ngươi có bằng lòng vứt bỏ tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở của bản thân để đi theo một tên phiên vương chưa từng thấy mặt, thấp tha thấp thỏm mưu tính cho một tương lai mịt mù không?”
Quách Thiếu Soái lại chua chát lắc đầu: “Ta không bằng lòng!”
Lâm Bắc Phàm chất vấn lần thứ ba: “Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ dốc sức cho vị nữ đế bệ hạ tài hoa phong nhã, lại luôn ưu ái mình ngươi, hay là dốc sức cho một lão già đã bốn mươi, năm mươi tuổi, chẳng thể cho ngươi được chút lợi lộc gì?”