Cho nên hắn không gánh cái nồi này!
"Đồ khốn kiếp, ý ngươi là ái phi của trẫm đánh cược sự trong sạch của mình để cố ý vu oan cho ngươi?"
Lúc này sắc mặt Chu Thiên đã xanh mét, đôi mắt kia hận không thể chém giết Chu Tranh ngay tại chỗ.
"Nếu mẫu phi dưới suối vàng biết chuyện này thì không biết có hối hận lúc trước giúp ngươi ngồi lên long ỷ hay không?!" Nhìn thấy Chu Thiên che chở Thục Phi như thế, sự thất vọng trong lòng Chu Tranh càng mãnh liệt.
"Thục Phi, ngươi nói bổn cung muốn đụng chạm ngực của ngươi!? Xin hỏi là sờ bên trái hay bên phải?"
Chu Tranh nhìn về hướng hai đồi núi trước ngực Thục Phi, không thể không nói quả thực rất hùng vĩ, đây không phải một nữ nhân có thể nắm gọn trong một bàn tay.
Ồ ồ ồ ồ!
Hắn bất ngờ hỏi câu này khiến quần thần sững sờ tại chỗ, đầu óc ngơ ngác, không ngừng hít hà.
Tuy vương triều Đại Chu không phải vương quốc bảo thủ, tư tưởng cũng tương đối khai sáng, nhưng chuyện nam nữ khác nhau vẫn không thể trêu chọc.
Thân là Thái tử mà lại dùng lời nói trần trụi này chất vấn hoàng phi cùng vai với mẫu hậu mình ngay trước mặt văn võ bách quan và đương kim thiên tử, không chỉ là đại bất kính mà còn thô bỉ ô uế không chịu nổi!
Thậm chí thời khắc này có triều thần run rẩy hai chân, hận không thể trực tiếp bất tỉnh.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
Bởi vì chuyện này căn bản không phải thứ bọn họ nên nghe.
Nhưng Chu Tranh căn bản không quan tâm Chu Thiên và phản ứng của mọi người.
Hắn nhìn chằm chằm vào Thục Phi, trầm giọng ép hỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này trong lòng Thục Phi rất hoảng loạn.
Bởi vì nàng ta không nhìn thấy sự vẩn đục và ngu ngốc ngày trước trong mắt Chu Tranh, mà thay vào đó là nét trong veo và khôn khéo.
Một cảm giác không rõ lặng lẽ lan tràn trong lòng Thục Phi.
"Nếu bổn cung thật sự là đứa ngốc thì mọi chuyện nhất định đã bị Thục Phi ngươi định đoạt. Đáng tiếc bổn cung không ngốc, từ trước tới giờ đều không phải!" Chu Tranh ăn nói kiêu ngạo, cười lạnh mà đưa mắt nhìn Thục Phi.
Tiếng nói mạnh mẽ dõng dạc của Chu Tranh lập tức vang vọng trên triều.
Giờ khắc này, dù là thiên tử hay hoàng tử, văn võ cả triều đều cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Hôm nay trên triều hầu như ai cũng kết luận chứng si ngốc của Chu Tranh đã khỏi hẳn, không nghĩ đến sự thật không phải như thế.
Dựa theo cách nói của Chu Tranh thì hắn chưa từng ngốc, mà nhiều năm qua vẫn luôn giả vờ mà thôi.
Hơn mười năm qua Chu Tranh giấu diếm được tất cả mọi người trong thiên hạ, thử hỏi hắn phải có tâm kế thâm sâu đến cỡ nào?
"Không, không có khả năng!" Nghe đến đó đầu Thục Phi lắc mạnh như trống lắc, lẩm bẩm nói.
Nhưng khí độ bất phàm lúc này của Chu Tranh và thần thái phản ứng của đám người xung quanh lại làm Thục Phi không thể không tin.
Nếu là thật thì Chu Tranh nhất định đã thấy rõ chuyện xảy ra vào ngày đó. Một khi bí mật lớn nhất mà nàng ta che giấu bị bại lộ thì tru cửu tộc cũng không quá đáng!
Nghĩ tới đây, Thục Phi cắn chặt môi đỏ, sắc mặt trắng bệch, ngồi bệt xuống đất như phụ mẫu chết.
"Muốn bổn cung tự mình nói ra chuyện ngày đó không!?" Chu Tranh nhìn Thục Phi rồi từ từ nheo mắt lại để lộ một tia sắc lạnh, trầm giọng vặn hỏi.
"Không!" Nhưng không ai ngờ câu nói này của Chu Tranh lại khiến sắc mặt Thục Phi lập tức xám xịt như tro, trong mắt đều là bối rối và hoảng sợ.
"Bệ hạ, Thái tử không có bất kỳ hành vi nào vượt khuôn phép làm loạn. Tất cả đều là thiếp thân dựng chuyện làm bậy, cố ý vu oan cho Thái tử, xin bệ hạ trị tội."
Thục Phi như chim sợ cành cong, không chút do dự mà quay người quỳ lạy Chu Thiên, nhận tội ngay tại chỗ.
Nàng ta biết lúc này mình không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì tuyệt đối không thể để Chu Tranh chính miệng nói ra chuyện nhìn thấy ngày hôm đó trước mặt mọi người.
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức làm mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Người bị hại vừa rồi còn khóc lóc thảm thương, lúc này lại thừa nhận tội lỗi trước mặt mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!