Bên ngoài Yến Xuân Lâu.
Chu Tranh đứng chắp tay sau lưng, nửa khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, vẻ mặt bình tĩnh.
Trên mặt của Phúc Bá đứng bên cạnh lại có chút run rây, trông khá mất tự nhiên.
“Điện hạ, nếu bị Thánh thượng biết được, e là sẽ bị quở trách.”
Dòng người xung quanh nối liền không dứt, rất náo nhiệt, nhưng Phúc Bá chẳng những không có chút hưng phấn nào mà trong lòng thậm chí còn thấy lo lắng, muốn kéo Chu Tranh rời khỏi đây.
“Phúc Bá, đã nói ở bên ngoài phải gọi ta là Thiếu gia rồi mà.”
“Hơn nữa, đã đến đây rồi, nếu không vào xem thử có phải là lãng phí không?”
Khuôn mặt chu Tranh từ từ nổi lên sự phấn khích.
Ban đầu hắn không có chút hứng thú nào với Yến Xuân Lâu, nhưng khi thực sự đứng trước cửa, sự tò mò trong lòng lại không kiềm chế được.
Yến Xuân Lâu được xưng là một trong thập đại thanh lâu của Vương triều Đại Chu!
Nơi đây được rat nhiều văn nhân nhà thơ tung hô, cũng là nơi thường trú của các quan lại quyền quý.
Người bình thường không dễ dàng đặt chân đến Yến Xuân Lâu.
Chưa kể có người sẵn sàng chi hàng ngàn lượng chỉ đế giành được nụ cười của mỹ nhân, còn những người không xuất thân từ danh môn thì đến cửa cũng không vào được.
Tất nhiên, có vô sổ thư sinh nghèo, tình nguyện bớt ăn bớt mặc mấy năm chỉ để có thể vào Yến Xuân Lâu, ngắm nhìn vẻ đẹp của giai nhân để sau này còn khoe khoang.
Đối với Yến Xuân Lâu, không chỉ nằm trong khu vực trung tâm phồn hoa nhất Đế Đô mà bên ngoài trang trí cũng hết sức tráng lệ, khí thế bất phàm!
Đứng ở đây, không có oanh oanh yến yến mời chào, có thể cảm nhận sự điêu khắc tinh xảo của ngọc bích và dục vọng mơ hồ!
Ngay cả không khí xung quanh cũng tràn ngập hương thơm của nữ tử thấm sâu vào tim gan khiến nam nhân phải dừng chân, nán lại mà không nỡ rời đi.
“Phúc Bá, hôm nay ta ăn mặc thế này, ai có thể nhận ra bốn công tử?”
“Đi thôi, bổn công tử dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt.”