Nếu Mục Vân thực sự chết vì chu Tranh, cả đời Chu Tranh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
“Ta biết rồi.”
Chu Tranh cười chua xót, hắn khẽ ngẩng đầu lên nhưng lại không đổi được ánh mắt của Tiêu Mục, càng thất vọng hon.
Hân là người thông minh, vì sao không hiểu được ý của Tiêu Mục?
Tiêu Mục đang ám chỉ chu Tranh sau này đừng dựa dẫm vào Tiêu Thị!
“Ngày kia bọn ta sẽ rời đi, đến lúc đó ngươi không cần phải tiễn.”
Tiêu Mục mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ nói câu này.
Ông không chỉ là ngoại công của Chu Tranh mà còn là tộc trưởng của Tiêu thị, mỗi hành động của ông đều cần vì lợi ích của toàn bộ gia tộc Tiêu thị.
Mục Vân chính là vết xe đổ.
Tất nhiên, Mục Vân có thế thua, nhưng Tiêu Mục không thế thua, gia tộc Tiêu thị đằng sau ông càng không thể thua!
Lên!
Ông có chút áy náy nhìn Chu Tranh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông, Tiêu Mục biết,
ngày hôm nay, có lẽ sẽ đế Chu Tranh hoàn toàn tuyệt vọng với Tiêu thị.
“Năm đó lúc mẫu thân ta sắp đi, tiếc nuối lớn nhất là chưa dập đầu với người.”
“Chu Tranh ta cũng không biết ngày sau còn có cơ hội gặp lại người hay không.”
“Hôm nay, có minh nguyệt làm chứng, Chu Tranh ta dập đầu trước người.”
Chu Tranh tỉnh táo lạ thường, quỳ gối xuống, hung hăng dập đầu ba cái về phía Tiêu Mục.
Cộc cộc cộc!
Mỗi một cái dập đầu đều giống như một lưỡi lê đâm vào trái tim Tiêu Mục.
Thân thế ông có chút đau xót, không kiềm chế được run rây nhẹ.
Tuy nhiên, Tiêu Mục vẫn ngồi thẳng trên ghế đá, chấp nhận sự khấu đầu của Chu Tranh một cách nghiêm túc.
“Từ nay trở đi, Chu Tranh ta là nhi tử của Tiêu Tinh, Thái tử của Đại chu.”
Hắn chậm rãi đứng dậy, giọng nói của Chu Tranh trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Lời nói của hắn khiến Tiêu Mục sửng sốt, bởi vì thân phận của Chu Tranh đã không còn là huyết mạch của Tiêu thị!
Yên lặng!