Đêm khuya.
Đến khi đi vào chỗ ở Đại Càn sắp xếp, Ban Bố vẫn không tài nào nuốt nổi cục tức kia.
Nếu hôm nay không phải do Lục hoàng tử phá hoại, thì cả vương triều Đại Càn đã mất sạch mặt mũi, mà bản thân hắn ta cũng có thể thuận lợi hoàn thành mục đích ra oai phủ đầu Đại Càn.
Lục hoàng tử chết tiệt!
Không ngờ người lại hắn khiến cho họ mất sạch mặt mũi, khiến họ rơi vào thế bị động.
Đáng ghét thực sự!
Nghe nói vị Lục hoàng tử của vương triều Đại Càn này chính là một tên phế vật, sao lại có bản lĩnh bậc này?
Vương triều Đại Càn thật sự sở hữu cuốn sách cổ ghi chép lại khối Rubik sao?
Chẳng lẽ, vương triều Đại Càn đã có người đoán được đường đi nước bước của hắn ta?
"Vèo!"
Trong lúc Ban Bố đang buồn bực không thôi, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động kỳ lạ.
Có thích khách? Sắc mặt Ban Bố thay đổi, lập tức mở cửa đi ra.
Hắn ta mới vừa mở cửa, hộ vệ canh giữ bên ngoài đã bước đến cửa.
"Quốc sư, vừa rồi có người bắn một mũi tên lại đây, bên trên còn có một lá thư!"
Hộ vệ nói, rồi lập tức dâng mũi tên và thư lên. "Người đâu?"
Ban bố dò hỏi.
"Không bắt được." Hộ vệ khẽ lắc đầu. "Biết rồi, lui xuống đi!"
Ban Bố nhẹ nhàng phất tay, sau đó cầm mũi tên và thư về phòng!
Nương theo ngọn đèn dầu trong phòng, Ban Bố mở thư trong tay ra.
"Ha ha..."
Ban Bố vừa xem thư vừa cười khinh thường: "Đám người vương triều Đại Càn đúng là, hành quân đánh giặc, trị quốc an bang chẳng được tích sự gì! Nhưng mà nội đấu thì tên sau còn lợi hại hơn tên trước!"
Khi hắn ta vừa lóe lên suy nghĩ muốn giết chết Lục hoàng tử, đã có người của vương triều Đại Càn bày mưu tính kế cho hắn ta, hơn nữa, còn viết kế hoạch chỉ tiết rõ ràng.