Tiêu Vạn Cừu xoay xở mãi nhưng vẫn không ghép xong được một mặt.
“Tĩnh quốc công, vẫn là để ta đi!”
Vân Lệ cười ha hả bước lên phía trước.
Tiêu Vạn Cừu thực sự không thể ghép chúng lại với nhau. Vì thế khi nhìn thấy Vân Lệ bước lên, ông ta chớp thời cơ đưa khối rubik cho hắn ta.
Vân Lệ cầm lấy khối rubik, hắn ta ra vẻ nghiên cứu, lại cười ha ha nhìn Ban Bố: “Muốn phá giải được thứ này cần phải có mẹo đúng không?”
“Đúng!”
Ban Bố gật đầu.
“Bổn hoàng tử sẽ cho ngươi thấy Đại Càn của ta có rất nhiều người tài cao học rộng!”
Vân Lệ khịt mũi, hắn ta lập tức bắt đầu chiến đấu.
Dường như Vân Lệ lợi hại hơn Tiêu Vạn Cừu một chút thật.
Sau khi mày mò một hồi, cuối cùng hắn ta đã hoàn thành một mặt.
Nhìn thấy một mặt đã được ghép xong, Vân Lệ mỉm cười và giơ mặt đã ghép xong lên cho Ban Bố xem: “Thế nào?”
Nhìn thấy một mặt đã được ghép xong, các văn thần lập tức vui mừng khôn xiết.
“Tam điện hạ uy vũ!”
“Không hổ là Tam điện hạ, quả nhiên vừa nhìn đã biết!”
“Tam điện hạ trí dũng song toàn, là tấm gương cho chúng thần noi theo!”
“Vẫn là Tam điện hạ lợi hại…”
Mọi người không tiếc lời ca ngợi Vân Lệ.
Đặc biệt là những người thuộc phe Tam hoàng tử, suýt chút nữa họ đã nhảy đến trước mặt Văn đế nói rằng nên phong ngay cho người thông minh như Tam điện hạ trở thành Thái tử.
Thấy vậy, Văn Đế không khỏi hơi gật đầu.
Quả thực lão Tam rất thông minh!
Có thể trọng dụng!
“Tam hoàng tử, ngài đừng vui mừng quá sớm!”
Ánh nhìn của Ban Bố tràn ngập vẻ khinh thường, hắn ta nhìn Vân Lệ như đang nhìn một con khỉ: “Ngài mới chỉ phá giải được một mặt, vẫn còn năm mặt nữa đấy!”
“Quy luật đều như nhau!”