Thấy vẻ mặt Diệp Tử có chút không đúng, Tân Sênh không khỏi lo lắng: "Phu nhân, có phải người cũng không thoải mái hay không?”
"Không, ta đang suy nghĩ một số chuyện thôi."
Diệp Tử nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên lại vang lên Tân Sênh, bèn vội hỏi: "Sao. vậy, điện hạ cũng không thoải mái sao?”
Nàng ấy nhớ Tân Sênh vừa mới nói chữ "Cũng".
"Vâng!"
'Tân Sênh nhẹ nhàng gật đầu: "Hình như tay của điện hạ bị chuột rút."
"Rút... chuột rút?"
Diệp Tử Vi hơi nhíu mày: "Đang êm đẹp, tại sao tay Điện hạ lại bị chuột rút?"
"Nô tỳ cũng không rõ."
'Tân Sênh nhẹ nhàng lắc đầu, lại mở ra năm ngón tay khoa tay nói: "Vừa rồi nô †ì nhìn thấy điện hạ đang cử động tay như thế này, nô tỳ muốn giúp điện hạ xoa
bóp nhưng điện hạ lại nói không sao cả..."
Nhìn bàn tay đang nắm mở kia của Tân Sênh, trán Diệp Tử đột nhiên nổi gân xanh, trên mặt cũng nóng lên từng đợt.
Vô sỉ! Đồ vô sỉ này!
Trong lòng Diệp Tử đang chửi ầm lên, nàng ấy giận dữ đứng dậy đi về hướng phòng của Vân Hạc.
Tân Sênh không hiểu cho lắm, vội vàng chạy chậm đuổi theo Diệp Tử.
Chẳng mấy chốc, Diệp Tử đã đến phòng Vân Hạc.
Diệp Tử vừa vào cửa, Vân Hạc đã cảm giác có một luồng sát khí đập vào mặt. "Tỷ mau ngồi đi!"
Vân Hạc chột dạ, gượng cười mời Diệp Tử ngồi xuống. Lại dặn dò Tân Sênh: "Chúng ta cần nói chuyện, ngươi không cần hầu hạ, đi nghỉ ngơi trước đi!"
"Nô tỳ cáo lui." Tân Sênh hành lễ rời đi, còn tri kỷ đóng cửa phòng cho bọn họ.
Diệp Tử cũng không ngồi xuống, hai mắt nàng ấy cứ như phun lửa trừng mắt Vân Hạc.
"Không đến mức như vậy chứ?”
Vân Hạc ngượng ngùng cười cười: "Đệ cũng không cố ý mài! Tỷ nhìn đi, chẳng phải đệ đã cho người chuẩn bị kỹ càng thịt rượu, đặc biệt tạ tội với tỷ đây hay sao?"
"Tạ tội?"