Lúc ở chỗ Diệp Tử, Vân Hạc cố giả bộ bình tĩnh.
Khi về đến phòng, trái tim của hắn lại "Bịch, bịch" nhảy không ngừng.
Hiện tại trong đầu hắn toàn là hình ảnh kiều diễm trước đó.
Không nhìn ra!
Bình thường Diệp Tử khiêm tốn nhưng thực tế lại có vốn liếng như thế.
Đang lúc Vân Hạc đưa tay ra thì Tân Sênh lại đẩy cửa bước vào.
"Điện hạ, người đây là..."
Tân Sênh khó hiểu nhìn Vân Hạc đang khoa tay múa chân.
"Khụ khụ..."
Vân Hạc lấy lại tinh thần: "Tay ta bị chuột rút, ta đang cử động ngón tay."
'Tân Sênh tiến lên: "Vậy để nô tỳ xoa giúp người!"
"Không cần, không cần."
Vân Hạc xua tay: "Ngươi đi lấy một bầu rượu, lại gọi người chuẩn bị chút thức ăn bưng tới đây, đợi chút nữa... Đợi lát nữa gọi Diệp Tử tới đây một chút, ta có chuyện muốn giao cho nàng ấy."
Cũng may là hắn kịp thời dừng lại.
Suýt chút nữa đã nói lát nữa Diệp Tử sẽ qua đây.
"Nô tỳ đi chuẩn bị!"
Tân Sênh nói, rồi khom người rời khỏi phòng.
Đợi Tân Sênh rời đi, lúc này Vân Hạc mới thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng thu cái móng tội ác này vuốt lại.
Mẹ nó, mình bị làm sao vậy?
Tân Sênh hầu hạ hắn sinh hoạt thường ngày, hắn cũng không sinh ra bất cứ suy nghĩ nào với Tân Sênh.
Tại sao mới nhìn thấy cảnh xuân của Diệp Tử một lần mà trong đầu đã toàn là tà niệm thế này?
"Ai, xem ra bản điện hạ vẫn là ngự tỷ khống!” Vân Hạc thầm nói với chính mình.
Mẹ nó ai nói là một lolita bằng ba báu vật? Rõ ràng ngự tỷ mới là chân ái!