"Quỳ xuống!"
Văn Đế gầm thét, trừng mắt nhìn Vân Hạc.
Vân Hạc không nói nên lời.
Mẹ nó!
Lão già này giết đến điên rồi đúng không?
Chó đi ngang qua cũng phải chịu một cái tát đúng không?
Liên quan cái rắm đến hắn!
Ngài xử lý sự việc công bằng cũng không cần chơi như vậy!
Vân Hạc cay đắng quỳ xuống, trong lòng không khỏi phiền muộn. "Gó phải ngươi không phục hay không?"
Văn Đế cầm cây gậy nhìn chằm chằm Vân Hạc.
"Nhi thần không dám."
Vân Hạc lại cay đắng trả lời.
Đương nhiên Văn Đế không tin, ông ấy phẫn nộ quát: "Biết vì sao trãẫm bảo. ngươi quỳ xuống không?"
"Nhi thần... Không biết."
Trong lòng Vân Hạc âm thầm bồn chồn.
Đừng nói là lão già này đã nhìn ra cái gì rồi nhé?
Văn Đế nhìn chằm chằm Vân Hạc, phẫn nộ quát: "Rõ ràng ngươi đã phát hiện những con mồi đã bị bắn giết, tại sao không nói ra? Ngươi không dám nói, hay là không muốn nói?”
Bộ dạng Vân Hạc phục tùng, ngay lập tức nói ra lí do thoái thác mà hắn đã chuẩn bị xong từ trước: "Nhi thần chỉ nghĩ những con mồi kia do các huynh đệ khác bắn giết sau đó chạy mất, không ngờ lại do phụ hoàng đã sắp xếp từ trước..."
Văn Đế hơi sũng lại, vậy mà lại không tìm được sơ hở trong những lời này của hắn.
Sau một thoáng trầm ngâm, Văn Đế lại giận giận đùng đùng hỏi thăm lão Cửu.
Nhưng đáp án cũng không khác lắm.
Nhưng mà hiện tại Văn Đế đã giết đỏ cả mắt, vốn không có ý định bỏ qua cho Vân Hạc như thế.
"Vậy ngươi nói một chút, trẫm hứa cho ngươi chiêu mộ năm trăm phủ binh là có dụng ý gì?"
Văn Đế trừng mắt nhìn Vân Hạc.