Vân Hạc hoàn hồn, hắn lập tức cười nói: "Ta nói, đây không phải con mồi chúng ta bắn chết, chúng ta không cần!"
"Điện hạ, như vậy không tốt lắm?"
Chu Mật nhíu mày nói: "Thời gian dài như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa phát hiện ra con mồi, khó lắm mới gặp con mồi sẵn có, chúng ta coi như là mình bắn chết, cũng không ai biết!"
"Không được!"
Vân Hạc từ chối không chút suy nghĩ: "Phụ hoàng đã cố ý cho Thẩm Hinh săn bắn giúp ta, nếu ta còn làm loại chuyện này, như vậy thật sự là không có chút mặt mũi nào!"
"Nếu thua, Điện hạ và Lục hoàng tử phi sẽ bị trừng phạt!"
Chu Mật lại khuyên bảo.
Những thị vệ đi theo cũng đều khuyên bảo.
Dù sao cũng không ai biết con hươu sao này không phải bọn họ hắn chết.
Bây giờ muốn mặt mũi, chờ đến lúc thua săn bản, như vậy sẽ phải chịu tội.
"Không được!"
Vân Hạc lại từ chối: "Không ai được phép nói con hươu sao này là của chúng †a, nếu không, trở về tự nhận năm mươi trượng!"
Mấy thị vệ nghe Vân Hạc nói vậy, bọn họ không dám nói gì.
"Không tồi, xem như ngươi có chút khí thế!”
Thẩm Hinh ít khi xem trọng Vân Hạc, nàng lại nhảy lên ngựa: "Tiếp tục tìm kiếm con mồi! Ta sẽ săn bắn bằng năng lực! Ta không cần con mồi mình không bắn chết!"
Nói xong, Thẩm Hinh dẫn đầu lao ra rừng cây.
Vân Hạc âm thầm khen ngợi, hắn lập tức dẫn người đuổi kịp.
Nữ nhân này hung dữ thì hung dữ, đầu óc cũng không được linh hoạt, nhưng nhân phẩm không tồi.
Đoàn người tiếp tục tìm kiếm con mồi.
'Thế nhưng tìm một hồi lâu cũng không phát hiện bóng dáng con mồi còn sống, ngược lại phát ra hai con mồi vừa bị bắn chết không lâu.
Thẩm Hinh và Vân Hạc vẫn khăng khăng không cần như cũ, tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Thời gian từng giây trôi qua.
Đã gần đến trưa, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.
Mãi không tìm thấy con mồi, Thẩm Hinh cũng bắt đầu lo lắng.
Nàng có tài bắn cung, nhưng hoàn toàn không có con mồi để nàng bắn chết! "Đều tại ngươi xui xẻo!"
Thẩm Hinh nôn nóng không thôi, nằng bắt đầu giận cá chém thớt lên Vân Hạc.
"Liên quan gì tới ta?"
Vẻ mặt Vân Hạc vô tội.
Không có con mồi cũng không thể trách hắn được chứ?
Sao ngươi không nói những lời này trước mặt phụ hoàng? "Đều tại ngươi xui xẻo, chúng ta mới không tìm được con mồi!" Thẩm Hinh hung dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc.
Vẻ mặt Vân Hạc đầy vạch đen, hắn không biết nên nói gì: "Sao ngươi không nói rằng sát khí của ngươi quá nặng dọa những con mồi?"
"Do ngươi đen đủi!"
Thẩm Hinh không nói lý, nàng nói to.
"Có thể do chúng ta nhiều người, tiếng vó ngựa làm con mồi hốt hoảng." Cao Hợp nhắc nhở.
Cái gì?
Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thẩm Hinh nghĩ nghĩ, nàng lập tức gật đầu nói: "Các ngươi ở đây bảo vệ hắn, †a tự đi săn mồi! Ta không tin, ta không tìm thấy con mồi!"
Không đợi bọn họ đáp lai, Thẩm Hinh thúc ngựa chạy như điên ra ngoài. Vân Hạc nhìn bóng lưng Thẩm Hinh đã đi xa, hắn không khỏi cười bất đắc dĩ.
Phụ hoàng đào một cái hố to như vậy, sao có thể để ngươi tìm được con mồi còn sống chứ!
"Điện hạ, chúng ta hãy mang mấy con mồi đã chết kia đi!" Thẩm Hinh vừa mới đi, Chu Mật lại khuyên bảo. "Đúng vậy, Điện hạ! Lúc này không phải lúc đạo đức giả."
"Nếu lần này thua, chắc chắn Thánh thượng sẽ nghiêm trị người và Lục hoàng tử phi."
"Điện hạ, thời gian không còn nhiều, đây là cơ hội chiến thắng cuối cùng của Điện hạ..."
Vài người không để ý đến lời cảnh cáo trước đó của Vân Hạc, bọn họ đều khuyên bảo Vân Hạc.
"Câm miệng hết cho ta!" Vân Hạc hiếm khi nổi giận: "Bản điện hạ đã nói, không phải con mồi chúng ta bắn chết, không cần! Lỗ tai các ngươi mọc lông rồi sao? Thật sự muốn nhận