“Lão Lục, ngươi đừng suy nghĩ n Vân Đình vỗ vai Vân Hạc, ra vẻ thủ túc tình thâm: “Lúc này ngươi sắp thành thân rồi, vẫn là thành thân trước rồi nói sau.
Lúc nói ra câu này, bỗng nhiên Vân Đình sững sờ. Xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải bản thân muốn tới giết chết sự kiêu căng gần đây của lão Lục sao?
Sao ngược lại còn an ủi hắn nữa? “Ừ, cảm ơn Tứ ca.” Vân Hạc gật đầu, rồi nhiệt tình nói tiếp: “Tứ ca, nếu không các ngươi ăn cơm cùng chúng ta đi! Cơ hội để ta ăn cơm chung với Tứ ca cũng chỉ có một lần thôi.”
“Không được, không được.” Vân Đình khoát tay: “Các ngươi ăn đi, chúng ta qua bên kia là được.”
Vân Đình nói xong bèn chào hỏi mấy người rồi đi sang bên kia. Ăn cơm cùng hai tên vô dụng này, hắn ta cũng ngại mất mặt.
Nếu lát nữa lão Lục lại chém vài câu tương tự như phải nhỡ kỹ dáng điệu hoài niệm của hắn ta, hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi hoảng hốt.
Mọi người vừa ngồi xuống thì đã vô cùng tò mò hỏi thăm Vân Đình. “Tứ điện hạ, thánh thượng thật sự hạ chỉ để Lục điện hạ tới Sóc Bắc à?”
“Bây giờ Sóc Bắc đang lúc rối ren, Lục điện hạ chạy tới đó không phải chịu chết sao?”
“Đúng, nghe nói Lục điện hạ còn chọc giận quốc sư Bắc Hoàn đến mức hộc máu, nếu Lục điện hạ tới Sóc Bắc, Bắc Hoàn chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách lấy mạng của Lục điện hạ...
Mọi người vô cùng tò mò, không ngừng bàn tán.
Mặc dù giọng nói của bọn họ không lớn, nhưng người xung quanh cũng nghe được rõ ràng.
Trong chớp mắt đã có nhiều người hơn bắt đầu thảo luận tới chuyện này. Vân Hạc nhếch miệng, cười to trong lòng. Hắn ta muốn có hiệu quả như vậy. Chính là muốn mượn miệng lưỡi những người này truyền chuyện này ra. Muốn thông qua dư luận để ép ngược lại Văn đế, để Văn đế không thể không để hắn tới Sóc Bắc.
“Lục điện hạ, ngươi thật sự muốn tới Sóc Bắc à?” Lúc này Chương Hư lại nhỏ giọng hỏi thăm.
“Ừ, đây là ý chỉ của phụ hoàng.” Vân Hạc nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói tiếp chuyện hợp tác.”
Vân Hạc nói xong lại bắt đầu bàn với Chương Hư về chuyện hợp tác. Chương Hư gãi đầu, trong lòng thầm ngờ vực.
Không phải hắn sắp tới Sóc Bắc rồi sao? Còn hùng vốn với mình làm ăn gì nữa?
Lế nào hắn muốn kiềm nhiều tiền hơn để lưu lại thêm chút di sản cho Thẩm Lạc Nhạn?
Hai ngày sau, sáng sớm Vân Hạc đã luyện võ trong phủ, buổi chiều thì chạy tới quấn lấy Chương Hư.
Hai ngày tiếp theo, Vân Hạc và Chương Hư nghĩ ra không ít đồ thú vị.
Trình độ khinh thường của triều Đại Càn với kỳ dâm xảo kỹ còn hơn cả Trung Quốc cổ đại.
Rất nhiều thứ Trung Quốc cổ đại đều có, triều Đại Càn lại không có.
Có điều Vân Hạc vẫn có chỗ kiêng ky, làm ra đều là những món đồ chơi dân gian.
Làm ra toàn những thứ như diều giấy, Klotski, thúc cúc.
Đừng thấy Chương Hư sắp mập bằng quả cầu, nhưng con hàng này quả thực là một chuyên gia thực hành chính thống.
Rất nhiều thứ Vân Hạc làm ra, con hàng này cải tiến thêm tí thì sẽ càng dùng tốt hơn. Chương Hư cũng nghe theo đề nghị của Vân Hạc là sản xuất nhiều đồ vật cùng một lúc rồi bán ra. Dù sao những thứ bọn họ làm phần lớn hàm lượng kỹ thuật cũng không sao, vô cùng dễ bắt chước.
Chỉ có lúc người khác không có, bọn họ mới có thể kiếm lời. Đợi người khác bắt chước ra rồi, bọn họ cũng đã lừa được không ít tiền. Dùng cách nói của Vân
Hạc, muốn ăn thì phải ăn đầu tiên mới no.
Ngay lúc Vân Hạc chuẩn bị rời đi, Chương Hư lại gọi Vân Hạc lại: “Đêm nay †a muốn tới hội thi thơ Quần Phương Uyển, điện hạ có muốn đi cùng không?”
Mắt Chương Hư dùng sức chớp rồi chớp, nụ cười rất bỉ ổi.
Hai ngày nay ở chung, Chương Hư phát hiện Vân Hạc quả thực quá hợp với khẩu vị của mình.
Trong lúc không hay không biết Chương Hư đã xem Vân Hạc trở thành người bạn tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!