Tiểu Khiết sợ cửu vĩ đói nên đặc biệt dặn nhà bếp hầm canh gà đút cho cửu vĩ. Cô cẩn thận thổi từng thìa bón cho cửu vĩ
giống cái cách mà phụ thân cô thường chăm sóc cô khi cô ốm. ‘’Mi có phúc lắm mới được ta chăm sóc như thế này đấy nha.
Trước giờ chỉ có người khác chăm sóc ta ta còn chưa phải chăm sóc ai đâu đấy…’’
Đêm ấy Tiểu Khiết ôm luôn cữu vĩ hồ lên giường ngủ. Khi cô ngủ cảm giác có hơi thở lạ có mùi thanh mát của hương bạc hà
quanh chóp mũi rất dễ chịu. Một vòng tay rắn chắc hữu lực ôm lấy cô vào lòng. Lồng ngực ấm áp này rất dễ chịu khiến cô vô
thức cọ đầu vào đó như một con mèo nhỏ, miệng nói mớ: ‘’Cữu vĩ thật là ấm…’’
Khuôn mặt góc cạnh, tuấn mỹ như điêu khắc đang ôm Tiểu Khiết bất giác vẽ lên một đường cong tuyệt hảo trên đôi môi anh
đào. Chàng ngắm Tiểu Khiết hồi lâu, càng nhìn càng thấy cô đáng yêu vô cùng. Khuôn mặt ngủ say thanh thuần thoát tục. Đôi
môi đỏ hồng căng mọng đẹp đến mê người. Khẽ đưa tay vuốt cọng tóc mai xõa trên khuôn mặt trắng hồng của cô, chàng bất
giác đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước rồi luyến tiếc rời ra. Đôi môi cô ngọt ngào tan chảy trong
miệng chàng khiến chàng mê đắm không thôi. Chàng thật sự muốn nhiều hơn thế nữa nhưng sợ làm nàng tỉnh giấc.
‘’Nàng thật xinh đẹp. Ta sẽ nhanh chóng đưa nàng về làm thê tử của ta.’’ – Vừa nói chàng vừa đưa bàn tay thanh mảnh của
mình lướt qua một lượt khắp khuôn mặt non mềm của Tiểu Khiết không bỏ sót một chi tiết nào. Ngắm nhìn cô thật kỹ như thể
để khắc sâu hình bóng của cô vào tâm trí mình vậy. Trái tim ngàn năm băng giá của chàng lúc này dường như tan chảy ra.
Say đắm nhan sắc tuyệt trần này.
Sáng hôm sau Tiểu Khiết thức dậy không thấy Cửu vĩ hồ đâu nữa cô hoảng hốt tìm khắp phòng miệng không ngừng gọi: ’’Cữu
vĩ mi ở đâu rồi? Cửu vĩ…’’ – Tiểu Khiết lục tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng nhưng đề không thấy gì.
Tuyết Mai vào phòng mang nước cho cô vệ sinh buổi sáng thấy tiểu thư nhà mình đang lục lọi khắp phòng lên tiếng hỏi: ’’Tiểu
thư đang tìm gì vậy?’’
‘’Em có thấy cửu vĩ của ta không?’’- Tịnh Khiết hỏi nhưng không nhìn Tuyết Mai mà tiếp tục tìm kiếm. Cô thật sự rất sốt ruột.
Nhỡ đâu vật nhỏ đó chạy lung tung bị ai đó bắt lại làm hại thì sao?
‘’Hay nó đã bỏ đi rồi.’’ – Tuyết Mai cẩn thận nói ra suy đoán của chính mình. Mắt đảo quanh phòng một lượt quan sát xung quanh.
Tiểu Khiết buồn bã thả mình ngồi xuống ghế, giọng buồn bã đáp: ’’Chắc vậy, tệ thật đi cũng không nói với ta một tiếng. Biết vậy
không thèm cứu nó.’’ Tịnh Khiết buông lời trách móc mặt buồn rũ rượi. Không biết sao ngủ dậy không thấy cửu vĩ cô liền rất lo
lắng sau liền chuyển qua rất khó chịu. Khuôn mặt phụng phịu.
Biểu cảm đáng yêu này của cô thu hết vào tầm mắt một chàng trai tuấn lãng nãy giờ vẫn trộm nhìn vào phòng Tịnh Khiết.
Chàng bất giác cong khóe môi: ’’Không ngờ nàng thích ta như vậy. Chờ ta giải quyết xong Ngưu Vương lập tức mang sính lễ
sang rước nàng về làm vương hậu của ta.’’ Chàng lưu luyến nhìn nàng lần cuối rồi thoắt cái biến mất vào hư vô như chưa
từng xuất hiện ở đây.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Mặt trời nhô lên cao, yến oanh dập dìu bay lượn trên bầu trời trong xanh. Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm thanh
mát của hoa cỏ trong vườn rất dễ chịu. Tiểu Khiết vươn vai hít một hơi sâu cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng. ‘’Ngày
mới thật tốt lành.’’ – Cô tự nói với chính mình.
Nghe trong đại sảnh có tiếng ồn ào cô không kiềm được tò mò đi về phía đó nghe ngóng. Trong đại sảnh lúc này rất đông
người. Phụ thân và kế mẫu của cô đang ngồi ở vị trí thượng tọa nghe một người có dáng người to lớn, mày rậm, mắt hí, râu
ria đầy mặt trông có vẻ hung tợn chắp tay hành lễ: “Tại hạ xin thỉnh an Tô đại nhân và Tô phu nhân. Tại hạ là sứ giả của
Thanh Khâu quốc hôm nay theo lời của Đế Vương cho người mang sính lễ đến đây xin cầu thân với đại tiểu thư Tô phủ là Tô
Tiểu Khiết.’’
‘’Thanh Khâu?’’ – Tô Tịnh Đình hoang mang hỏi lại ông làm quan lâu như vậy chưa từng thấy trên bản đồ có quốc gia này.
Lâm hạnh Phượng bên cạnh cũng tròn mắt ngạc nhiên, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu Khiết chưa từng ra khỏi kinh thành sao
lại được Đế vương của một ngoại quốc biết đến mà đến cầu thân chứ? Haha sứ giả cười lớn, tùy tiện đi đến ngồi xuống một cái ghế gần đó, bưng tách trà uống một ngụm lớn, thuận miệng giả thích:
‘’Bên ngoài Đông Hải, trong Đại Hoang, chính là nước Thanh Khâu. (*) Đây là chốn thần tiên, có tiên chướng dày đặc quanh
năm bao phủ người phàm khó mà vào được hay có thể biết đến. Đế Vương của ta là Cửu vĩ hồ ngàn năm có thể thọ ngang
trời đất.”