Tịnh Khiết nhìn Tô Tịnh Đình không khỏi ngạc nhiên. Trang phục ông đang mặc là một thân áo dài liền thân được thắt đai ở
ngang eo, đầu đội khăn vuông trông giống một vị quan trong triều đình chứ không phải một doanh nhân thành đạt.
Cô nhớ rõ ràng là cô cãi nhau với Tịnh yên bị cô ta đẩy ngã chứ đâu phải là tự tử: ’’Con không tự tử là Tịnh Yên đẩy ngã con.’’
– Tịnh Khiết đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Tô Tịnh Đình.
Lâm Hạnh Phương nghe cô nói mà trong lòng khiếp sợ vội lên tiếng: ’’Tịnh Khiết sao con lại nói như vậy? Con là không muốn
cưới hồ yêu nghĩ không thông làm chuyện dại dột gieo mình xuống sông tự vẫn sao lại nói là Tịnh Yên đẩy ngã con? Lúc con
té xuống sông Tịnh Yên còn theo ta chuẩn bị cơm trong phủ?’’
Tô Tịnh Đình trước lời cáo trạng Tịnh Khiết cũng ngạc nhiên đến sững người. Có phải con gái ông bị thương nặng nên đầu óc
có vấn đề rồi không? Trời ơi nghiệp từ đâu ập xuống Tô gia nhà ông thế này? Con gái ông còn trẻ như vậy còn chưa gã đi mà
đầu óc đã không được bình thường rồi. Nghĩ bấy nhiêu ông liền thấy đau lòng đôi mắt ngân ngấn lệ. Đỡ Tịnh Khiết nằm xuống
nghỉ ngơi ông nhẹ nhàng trấn an: ’’Chắc con mới tỉnh lại đầu óc còn chưa được tỉnh táo con nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.’’
Tịnh Khiết không nghe lời nắm chặt hai tay Tô Tịnh Đình cản lại hành động của ông. Đưa đôi mắt khó chịu nhìn về phía Lâm
Hạnh Phương, rồi lại đối diện với Tô Tịnh Đình nói: ’’Con rất là tỉnh táo.’’ Chỉ tay về phía Lâm Hạnh Phương cô nói tiếp:
’’Người phụ nữ này đang muốn bao che cho con gái của bà ta. Baba phải thay con làm chủ nếu không có ngày mẹ con họ sẽ
hại chết con cho mà coi…’’ – Nói rồi cô nũng nịu sà vào lồng ngực Tô Tịnh Đình.
‘’Được rồi ta nhất định trừng phạt thật nặng mẹ con họ cho con vừa lòng có được không? Ngoan nào ngoan nào con nghỉ ngơi
đi.’’ – Trước hành động nũng nịu của con gái Tô Tịnh Đình bất đắc dĩ nói. Ông luôn chiều theo ý cô như vậy. Yêu thương cô
hết mực.
Tịnh Khiết nhìn về phía Lâm Hạnh Phương lè lưỡi như khoe mẻ chiến tích của mình. Đồng thời hôn chụt lên má Tô Tịnh Đình
vui vẻ nói: ‘’Chỉ có baba là thương con nhất.’’
‘’Nhi nữ này lớn rồi mà cứ như con nít vậy.’’ Tô Tịnh Đình cảm thấy con gái ông không như trước nữa có cái gì khác khác.
Xưng hô thì rất kì quái. Cô gọi ông là cái gì đó baba sao? Nghe thật lạ tai. Nhưng hình hài này rõ ràng là của con ông không
nhầm lẫn đi đâu được. Chỉ cần là cô còn sống khỏe mạnh là được rồi những chuyện khác từ từ tìm cách giải quyết. Nghĩ đến
lúc nghe thị vệ trong phủ hớt hải về báo: ’’Không xong rồi lão gia. Đại tiểu thư nghĩ không thông trầm mình xuống sông tự vẫn
rồi. Khi vớt lên tiểu thư đã không còn hơi thở nữa…’’ Khoảnh khắc ấy ông tưởng như ai đang bóp nghẹt tim mình, hô hấp
ngừng lại, hít thở không thông. Biệt phủ chìm trong tang thương ông không muốn tin đó là sự thật. Giờ nhìn thấy cô vui vui vẻ
vẽ ở trước mặt ông như vậy là tốt lắm rồi. Tô Tịnh Đình chẳng mong gì hơn.
Sau khi mọi người rời đi. Một mình Tịnh Khiết nằm lại với căn phòng trống trãi mắt mèo to tròn linh động không ngừng quan
sát xung quanh. Nơi này càng nhìn càng xa lạ. Cô nhớ rất rõ ràng lúc ngã xuống cô bị đầu đập xuống thềm nhà rất đau. Đau
đến cô không nhấc tay nổi để sờ lên vết thương. Cô vẫn nhớ gương mặt tái nhợt hoảng hốt cắt không ra giọt máu của Tịnh
Yên lúc ấy. Nhưng bị thương nặng như vậy sao cô có thể tỉnh lại nhanh như vậy được. Lẽ ra giờ này cô phải ở bệnh viện điều
trị chứ. Nhớ lại cách ăn mặc và xưng hô khác thường của Lâm Hạnh Phương giống như về lại thời vua chúa. Cha gọi là phụ
thân. Mẹ gọi là phụ mẫu. Con gái gọi là nhi nữ. Rồi lúc nãy Lâm Hạnh Phương còn nói cái gì ‘’tự vẫn vì không muốn cưới yêu
hồ’’ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ …’’Mình chết rồi!’’ Cô cả kinh lẩm bẩm trong miệng khi suy ra kết quả: ’’Chết rồi
đầu thai nhanh vậy sao? Giờ mình là đang đầu thai đến một thời đại khác sao?’’ Cô thất kinh với cái kết quả mà bản thân vừa
nghĩ ra, không kiềm được cảm xúc la lớn: ’’Aaaaaaaaaaa….’’
Nha hoàng Tuyết Mai vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa phòng nghe tiếng hét thất thanh của đại tiểu thư vội vàng xông vào lo
lắng hỏi: ’’Tiểu thư có chuyện gì?’’
‘’Cô là…?’’ – Tịnh Khiết mắt thấy cô nương này ăn mặc trông khá giống nha hoàn nhưng không dám nhận bừa. Tâm trạng cô
bây giờ rất hỗn loạn, thảo nào lúc bảy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt quái dị như vậy. Thân phận của cô bây giờ là gì
đây?
Tuyết Mai thấy Tịnh Khiết không nhận ra mình thì rất đau lòng, rưng rưng nước mắt: ’’Tiểu thư không nhận ra cả em sao?’’ Cô
gái này là nha hoàn thân cận bên cạnh Tịnh Khiết ở thời này từ nhỏ thân như chị em. Tuy tính tình Tịnh Khiết không xem ai
vừa mắt hay đánh hay chửi nhưng đối xử với cô rất tốt. Có đồ tốt luôn cho phần cô, thức ăn ngon cũng để cô nếm thử. Tuyết
Mai lúc này vừa khóc vừa nói: ’’Em và tiểu thư từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tiểu thư thương em còn hơn nhị tiểu thư nữa có quần
áo đẹp hay đồ ăn ngon đều để phần cho em vậy mà giờ tiểu thư không nhớ cả em rồi…’’ – Huhu Tuyết Mai khóc lớn nước mắt cơ hồ có thể chảy thành sông.
‘’Nín ngay!’’ – Tịnh Khiết ghét nhất là cái kiểu khóc kể như thế này. Cẩn thận suy nghĩ một chút xem ra lần đầu thai này của cô
cũng không khác kiếp trước là mấy. Cô vẫn là đại thiên kim được Tô Tịnh Đình hết lòng cưng chiều. Tuyết Mai là người hầu
thân tín nhất của cô. Trực nhớ ra gì đó cô vội xỏ giày chạy đến trước kính nhìn ngắm khuôn mặt của mình rồi đưa tay sờ sờ.