Nàng cảm thấy hai mắt cay xè, sống mũi chua xót, thương tâm vô cùng, kêu lên hai tiếng: ‘’Phụ Thân.’’ rồi ôm chầm lấy ông,
nước mắt mất khống chế lăn dài trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, từng hạt từng hạt nối tiếp nhau như chuỗi châu sa dài vô tận.
Cảnh cha con đoàn tụ vui mừng trong nước mắt thật khiến người ta cũng phải đồng cảm theo. Hạnh Phương đứng bên cạnh
Tịnh Yên cũng sụt sùi rơi lệ, vội lấy ống tay áo dài rộng lau khóe mắt. Nghe nói Tịnh Khiết trở về bà vội vã kéo Tịnh Yên đến
thăm trong lòng kỳ thực cũng rất nhớ nhi nữ này. Thấy nàng bình an vô sự trở về trong lòng hạnh phúc khôn xiết.
Tịnh Yên xì một tiếng, liếc mắt nhìn thái độ thái quá của phụ mẫu, lòng tràn đầy khinh thường, chán ghét. Đầu thầm nghĩ:
‘’Làm gì vậy chứ? Không phải tỷ tỷ sống rất tốt trở về khỏe mạnh như vậy sao? Cả người lại không thương tổn gì. Làm gì cần
khóc lóc ỉ ôi như vậy chứ?’’
Từ đầu đến cuối Tịnh Yên đều giữ yên lặng, đứng một bên quan sát, trong lòng khó chịu cùng cực, tủi thân vô cùng. Cùng là
phận nhi nữ như nhau nhưng Tịnh Khiết lúc nào cũng chiếm trọn hào quang ở Tô Gia. Cứ tưởng vị tỷ tỷ này gã đi đến thâm
sâu cùng cốc, chỉ còn lại mình cô, cô sẽ độc sủng tình thương của cha mẹ, ngờ đâu mọi chuyện chẳng có gì thay đổi. Cha Tô
dùng đủ mọi cách cho gia nhân đi khắp nơi, dán cáo thị tìm người có thể thu phục Hồ yêu, ngày đêm trông ngóng, chờ đợi, lo
lắng cho Tịnh Khiết đến mỏi mòn, lâm trọng bệnh, vừa nghe Tịnh Khiết trở về lập tức rời giường chạy đến.
Thân mẫu ruột thịt của cô bận rộn hơn mỗi ngày lo hết chuyện trên dưới Tô phủ, chăm sóc cho Tô lão gia, không tiếc thân
mình giảm đi mười năm tuổi thọ đi vào trận pháp tìm gặp đưa đồ cho Tịnh Khiết kia, khi trở ra còn trọng thương nặng đến thổ
huyết, phải tĩnh dưỡng hơn nửa tháng trên giường mới có thể đi lại. Người làm con như cô lại chẳng ai nhìn đến đói hoài quan
tâm.
Tịnh Khiết sau khi khóc lóc bày tỏ nỗi lòng với ông Tô một hồi cũng buông tay, nhìn qua người mẹ kế mà mình từng ghét bỏ,
nhớ đến những việc bà ta đã làm lúc nàng còn ở động Hồ ly, giọng nghẹn ngào thốt lên hai tiếng: ‘’Di mẫu…’’ sải dài bước
chân đi đến ôm lấy Hạnh Phương thật chặt.
Mọi người đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về Tịnh Khiết, đi có vài tháng mà nàng thay đổi rồi sao? Có thể gọi Hạnh Phương là di
mẫu!
Tịnh Khiết hai tay nắm lấy bả vai Hạnh Phương, đối mắt với bà, bốn mắt đỏ hoe xúc động nhìn nhau, nàng quan tâm hỏi: ‘’Di
mẫu ngày đó người đến cứu con bản thân không bị tổn hại gì chứ?’’
‘’Không… không sao cả. Con bình yên trở về ta vui lắm.’’ – Hạnh Phương chờ đợi bao nhiêu năm cũng chờ được ngày Tịnh
Khiết tha thứ cho bà, đón nhận bà là ‘’di nương’’ của mình trong lòng thập phần vui mừng, vỡ òa trong nước mắt.
‘’Mẫu thân còn nói không sao sao? Ngày ấy, người đánh đổi mười năm tuổi thọ để vào trận pháp, khi ra còn tổn thương tình
nguyên trầm trọng đến thổ huyết bạo bệnh hơn nửa tháng trời mới có thể đi lại đến nay cơ thể chưa hẳn hồi phục còn nói
không sao?’’ – Tịnh Yên bất bình lên tiếng, khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ. Trong lòng ai oán: ‘’Tại sao ai cũng không tiếc hy sinh
thầm lặng cho ả ta? Phúc khí của người này thật lớn…’’
Tịnh Khiết vểnh tai cao, nghe thật kỹ từng câu từng chữ của Tịnh Yên, nhìn cô ấy một cái, rồi nhìn thẳng Hạnh Phương bằng
đôi mắt dò xét như muốn xuyên thấu bà: ‘’Có chuyện này sao?’’ Ngày đó Bạch Hy cũng nói qua với nàng chuyện Hạnh Phương tách phách tìm đến đã được chàng đích thân hộ pháp quay về thương tổn không mấy nghiêm trọng nhưng với một
người phàm thương tổn như thế này thật sự là quá nghiêm trọng rồi. Tịnh Khiết lòng vô cùng hối hận vì ngày trước đối xử tệ
với bà chỉ vì ích kỷ của bản thân. Thật đúng là hoạn nạn mới thấy được chân tình.
Hạnh Phương mỉm cười, sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của Tịnh Khiết, giọng sục sùi, an ủi: ‘’Không sao mọi chuyện đã qua hết
rồi. Ngồi xuống từ từ kể cho mọi người biết vì sao con được Hồ yêu thả về.’’
Nói đoạn Hạnh Phương cùng dắt dìu nhau ngồi xuống ghế, Tô Tịnh Đình cũng ngồi xuống một bên nghe chuyện, trong lòng
vui vẻ, tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều. Ba người họ hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Tịnh Yên khiến cô càng căm
ghét Tịnh Khiết hơn. Nóng nảy phất tay áo bỏ đi, vô cùng hậm hực mà chẳng ai quan tâm.
Mọi chuyện diễn ra trong phòng này từ đầu đến cuối đều lọt hết vào mắt xanh của Hà Hoa, môi mỏng nhếch lên một đường
cong nham hiểm, nhìn theo bóng lưng Tịnh Yên rời đi, tất cả biểu cảm không vui của Tịnh Yên đều được ả thu hết vào tầm
mắt. Trong đầu bắt đầu tính toán trả thù Tịnh Khiết, lần này ả có đồng minh rồi, không cần trực tiếp ra tay, tránh bị đế vương
trừng trị mạnh tay. Hà Hoa tìm đến Tô gia lần này không ngờ lại thu hoạch lớn như vậy. Bạch Hy một thân áo giáp vác Hỏa xích kiếm* trên vai tự mình thân chinh đến động Thúy Vân của Ngưu mà vương hỏi tội cái
kẻ lén lút bỉ ổi bắn tiễn độc sau lưng chàng kia. Theo tin điều tra được chuyện này chính là do người của Ngưu vương làm.
chàng không thể cho qua chuyện này được, nếu không người ở núi Thúy Vân này sẽ coi như động Hồ Ly của chàng không
biết gì.