Mắt thấy mọi người đã đi hết, Tịnh Khiết lại quay sang nhìn về phía Bạch Hy đứng đối diện, quan sát hồi lâu, chăm chăm đối
mắt với chàng muốn từ ấy nhìn ra chút tâm tư hỷ nộ vô thường của chàng, nhưng nàng lại thất vọng: Chẳng thể nhìn ra gì từ
đôi mắt sâu thâm thẩm kia. Chàng đứng bất động không phản ứng, Tịnh Khiết cũng không dám náo loạn lên tiếng phá đi sự
yên tĩnh. Thời gian như đứng lại giây phút này, không gian tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió thổi những chiếc lá vàng khô vang lên
xào xạc.
‘’Nàng không phải Tiểu Khiết vậy nàng là ai?’’ Rất lâu sau giọng nói âm trầm của Bạch Hy mới vang lên bên tai Tịnh Khiết.
Lúc nảy có cơn gió mạnh thổi qua, chỉ thấy Bạch Hy phất tay áo, Tịnh Khiết cũng theo phản xạ đưa ống tay áo rộng thùng
thình lên che mặt lại, khi gió kia ngừng thổi, cảm giác có một lực đạo siết lấy eo mảnh mai của mình, cảm giác bản thân dường
như đang ngồi ở một nơi nào đó, nàng mới giật mình mở mắt ra, bỏ ống tay che mặt xuống.
Tịnh Khiết không che giấu được vẻ thảng thốt trên mặt, quên mất câu hỏi vừa rồi Bạch Hy hỏi mình là gì, cảm thán một câu
không liên quan: ‘’Cao thật!’’
Bây giờ Tịnh Khiết cùng Bạch Hy đang ngồi trên nóc của một cái đình lục giác màu xanh lá, từ đây nhìn xuống có thể thấy
được cảnh non nước hữu tình bên dưới, bên cạnh dòng suối trong vắt nước chảy róc rách là một hàng cây vô ưu đỏ rực,
cánh hoa tung bay trong gió tỏa một hương thơm ngào ngạt rất dễ chịu, cây cỏ ở đây cũng thật sự chiều lòng người xanh
mướt trải thảm dài vô tận khiến cho con người ta phải tán dương.
Câu thơ: ‘’Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh cũng có vui đâu bao giờ…”
Của đại thi hào Nguyễn Du lúc này thật không đúng chút nào. Lòng Bạch Hy thì nặng trĩu trăm mối ngổn ngang muôn vàn câu
hỏi đan xen trong đầu khiến tâm tư chàng càng thêm ưu phiền. Tịnh khiết nhìn khuôn mặt ủ dột của chàng cũng không vui nổi,
làm sao để nàng có thể nói ra bản thân đang chiếm lĩnh cơ thể người chàng yêu đây? Còn người chàng yêu có lẽ giờ này đã
về chốn Tây thiên cực lạc rồi. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến thà một lần đối diện còn hơn cả đời là người thay thế người
khác, nàng không làm được.
Bạch Hy không biết từ đâu lấy ra hai vò rượu thượng hạng, đưa qua cho nàng một bình, lãnh đạm hỏi: ‘’Uống không?’’
Tịnh Khiết gật đầu một cái nhận lấy vò rượu từ tay chàng, không nhanh không chậm bật nắp giấy đỏ bên trên, hương thơm
của rượu lập tức lan tỏa trong không khí, quanh quẩn nơi chóp mũi nàng. Uống một hơi dài hết một phần bình. Thứ men cay
xè, đắng chát này không tốt bằng những chai rượu vang đỏ ủ mấy trăm năm hay những chai whisky hoặc bất cứ thứ rượu
mạnh nào nàng từng uống qua ở quê nhà nhưng khi xuống tới cổ họng có lại cho nàng cảm giác ấm nóng, ngòn ngọt cực kì
khiến người ta thích thú. Nàng lại đưa vò rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ. Chắp chắp ở đầu lưỡi vẻ mặt hoàn toàn thưởng thức,
không khí ở đây căng thẳng quá dung hòa một chút tạo cảm giác dễ chịu cũng không tồi.
Bạch Hy thoáng chốc cong môi cười, ban nảy đưa rượu cho nàng cứ ngỡ nàng từ chối, không ngờ một ngụm rồi lại một ngụm
nối tiếp nhau, mà khuôn mặt nhỏ xinh xắn khi chẳng hề biến sắc. Tửu lượng cũng thật là tốt a! Từ hôm nay xem như chàng đã
có bạn tâm giao rồi. Chàng cũng thong dong mở vò rượu của mình ra, ngước mặt nhìn trời xanh, ngữ khí có phần ôn hòa như
đang cùng tri kỉ nói chuyện phiếm: ‘’bây giờ nàng có thể nói rõ đầu đuôi nguồn cơn mọi chuyện được rồi chứ?’’
Có hơi men trong người làm cho con người ta thập phần sảng khoái, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, Tịnh Khiết ngước mắt
nhìn trời cao, lại uống thêm một hơi, bắt đầu nói rõ mọi chuyện: ‘’Ta là Tô Tịnh Khiết. Cùng tên cùng họ với nàng ấy, chỉ khác
mỗi tên đệm, nàng ấy là Tiểu còn ta là Tịnh…’’ Ngừng một chút, nàng hơi nhìn về phía chàng, nhếch môi cười khẩy lại nói tiếp:
‘’Chàng nói xem có trùng hợp không chứ? Khi ta ngã cầu thang bị thương mất đi ý thức ở quê nhà mình áng chừng cũng là lúc
Tiểu Khiết ngã xuống sông hôn mê. Trong lúc mơ mơ màng màng ta đã nhìn thấy một vị cô nương ăn mặc kì quái có khuôn
mặt giống ta, trang điểm cẩn thận, đang dần đuối nước, ta hiếu kỳ muốn cứu nàng lên hỏi xem nội tình và xem thử nàng và ta
có cùng huyết thống gì không sao lại có khuôn mặt y hệt ta như vậy thì một luồng ánh sáng lóe lên chói mắt khiến ta không
còn thấy gì. Khi mở mắt ra bản thân đã ở trong thân xác của nàng, còn nàng ở đâu ta cũng không biết.’’
Tịnh khiết thở dài lắc đầu, xem bình rượu trên tay như nước lả một hơi cạn sạch cho nhuận giọng rồi nói tiếp: ‘’Ban đầu, ta cho
rằng bản thân đã chết rồi và đầu thai ở một kiếp khác, vì lí do gì đó mà không quên được kí ức ban đầu, nhưng đến khi gặp
chàng ta mới nhận ra bản thân đang là người thay thế.’’ – Tịnh Khiết lúc này nữa say nữa tỉnh, đôi mắt thâm tình có thể vắt ra
nước nhìn chàng rưng rưng, khuôn mặt phiếm hồng đẹp đến động lòng người ngây ngốc hướng về chàng chờ đợi phản ứng
của chàng. Bạch Hy vô thức đưa tay vuốt ve gò má nhẵn bóng của nàng, ánh mắt ngây ngốc nhìn nàng chất chứa biết bao nhiêu chân
tình, cảm giác vẫn quen thuộc như ngày trước, chàng nhớ rất rõ ban đầu bản thân chính là mê đắm nhan sắc mỹ miều này mà
đem lòng ái mộ. Muốn thành thân với nàng đem nàng về làm thê tử của mình.
Nàng là người có tính tình ương bướng, ngạo mạn, khó gần khiến cho người ta mới tiếp xúc có phần chán ghét. Nhưng ẩn
sâu trong con người đó một tiểu thư đài các, ngây thơ, yêu đời, thủ thân như bạch ngọc, nàng làm tất cả chỉ để bảo vệ bản
thân mà thôi. Đều là thích đáng.