Bạch Hy vội vàng sáp lại gần cơ thể nàng, đỡ đầu nàng ta lên, ôm trên tay, quan sát thật tỉ mỉ, nghe rõ hơi thở đều đặn của
Tịnh Khiết. Khuôn mặt bây giờ đã có một chút huyết sắc, hồng hào, đôi môi tái nhợt nhưng vẫn có phần sức sống, nhịp tim ổn
định, cơ thể ấm nóng. Nàng thật sự cải tử hồi sinh rồi!
Chàng vui mừng, hai hàng lệ hạnh phúc không tự chủ lăn dài trên mặt cũng chẳng vội lau đi, kinh hỷ reo lên: ‘’Nàng được cứu
sống rồi.’’
Tịnh Khiết mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú, tiêu sái của Bạch Hy phóng to trước mắt nàng, nàng ngờ nghệch quan sát nơi này
một lượt cảnh vật vẫn là trước lúc nàng mất ý thức, chẳng thấy gì gọi là vui vẻ, trên mặt lộ ra vè ủ rũ, thở dài, miệng lẩm bẩm:
‘’Mình vẫn chưa về nhà sao? Giấc mộng này thật sự quá dài rồi…’’
‘’Nàng nói ngốc gì vậy? Đây là thật không phải là mộng.’’ Bạch Hy sung sướng quệt nước mắt trên mặt mình, vùi mặt nàng vào
lồng ngực rắn chắn tràn đầy hơi thở nam tính của chàng một hồi lâu mới buông ra, nói tiếp: ‘’Lần sau không cho phép nàng
làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa biết không?’’
Lão yêu đầu lấy tay che miệng ho khù khụ hai tiếng nhắc nhở hai người ở đây còn có người khác. Sự lên tiếng của lão làm
Tịnh Khiết phải ngoáy đầu nhìn về hướng lão, mơ hồ không nhận ra đây là ai? Nàng chưa từng gặp qua người nào quái dị thế
này.
‘’Ông là…?’’
‘’Đây là lão Yêu Đầu chính ông ta đã cứu nàng thoát chết.’’ – Bạch Hy khẩn trương giới thiệu ân nhân cứu mạng của nàng.
Haha lão ta nhìn Tịnh Khiết cười lớn, cất giọng thâm sâu, nói: ‘’Tiểu nha đầu ngươi nợ chân tình người ta muốn trở về là chính
mình phải trả hết tấm chân tình này còn không không thể trở về nơi ngươi sinh ra, cố gắng chỉ là vô ích.’’
Tịnh Khiết nghi ngờ ông ta biết rõ thân phận mình, đánh giá ông ta một lượt nhận định lão già kỳ dị này sẽ có cách đưa mình
về nhà, lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Bạch Hy, đứng dậy phủi phủi bụi trên y phục, hỏi: ‘’Ông biết ta là ai, đến từ đâu
sao?’’
Nàng dù gì cũng mới bước ra từ cửa quỷ môn quan, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, thoát ra khỏi sự nâng đỡ của mỹ nam cả
người choáng váng tựa hồ sắp ngã, may mà Bạch Hy đỡ lại kịp: ‘’Cẩn thận. Nàng đừng quá kích động.’’
Lão già thấy Tịnh Khiết chao đảo sắp ngã cũng đưa tay muốn đỡ lấy nhưng Bạch Hy đã nhanh tay hơn, bàn tay chai sạn nhăn
nheo của ông đưa ra giữa không trung rồi mất hứng thu tay về, không nhìn hai người mà nói: ‘’Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ tính.’’
Ý nói: Không ở vị trí thích hợp không nên mưu tính chuyện gì, khuyên người ta biết an phận thủ thường.
Để lại câu nói không đầu không đuôi đó lão ta thoắt cái biến mất vào hư vô không để lại dấu tích từng xuất hiện ở đây Tịnh Khiết mơ hồ, nhăn mặt không hiểu gì quay sang Bạch Hy, hỏi: ‘’Ông ta nói vậy là có ý gì?’’
Bạch Hy lắc đầu, khuôn mặt mỹ nam cũng đần thổi cả ra, đáp: ‘’Ta không biết.’’
Tịnh Khiết tỉnh ngộ thì phát hiện lão đã không còn, vội nắm tay áo Bạch Hy giật giật, giọng nói gấp gáp: ‘’Ông ta chắc chắn có
thể đưa ta về nhà, chàng mau giúp ta tìm đến chỗ ông ấy.’’
‘’Nàng muốn về nhà ta lập tức tự tay đưa nàng về Tô phủ không cần phiền phức đến ông ta.’’ Bạch Hy lúc bày đã rõ ràng lòng
mình. Yêu một người là hy vọng người đó vui vẻ, hạnh phúc chứ không phải cưỡng cầu. Chàng nguyện làm tất cả để đổi lấy
nụ cười trên môi của mỹ nhân này, chấp nhận chờ đợi đến khi nàng mở lòng đón nhận tình cảm của chàng. Đến bao lâu
chàng cũng sẽ chờ.
Tịnh Khiết lắc đầu ngoầy ngoạy, khó xử không biết nói thế nào cho Bạch Hy hiểu, sợ nói ra chàng lại cho là bản thân có vấn
đề, nói lời loạn ngôn, khuôn mặt nhỏ cau có, buồn bực không thôi: ‘’Tô phủ không phải nhà ta.’’
‘’Tiểu Khiết nàng nói gì lạ vậy?’’ Bạch Hy chăm chú nhìn vào mắt nàng, như muốn xuyên thấu con người nàng, tìm điểm khác
thường.
Tịnh Khiết thở dài, một lần nữa nhắc lại bất chấp việc chàng có tin hay không, giọng nói chắc nịch, ánh mắt kiên định nhìn
thẳng chàng, khẳng định: ‘’Ta là Tịnh Khiết đến từ thế kỉ 21 không phải Tiểu Khiết, Tiểu Khiết thật sự đã chết rồi.’’
Chúng yêu bên dưới cũng vạn phần hiểu chuyện, biết chuyện tình ái của quân vương không phải là chuyện bọn quần thần bọn
họ có thể xen vào, lập tức hành lễ cáo lui rồi tán đi hết để lại không gian riêng tư cho hai người từ từ giải quyết khúc mắc. Hà
Hoa muốn ở lại nghe ngóng tình hình, nhưng trước sự lôi kéo của Thất Hồ cũng đành hậm hực rời đi, khuôn mặt có phần bức
bối, lưu luyến.