Lơ đãng một hồi không nhìn rõ cục diện bên dưới diễn biến thế nào, khi nhìn xuống lần nữa Tịnh Khiết đã thấy Bạch Hà Hoa
ngã bò dưới lôi đài không còn sức đứng lên, thanh kiếm sắc bén khi nảy Thất Hồ cầm lao vào tấn công Bạch Hy đang ở trên
tay chàng, lưỡi kiếm sáng bóng kề cổ Thất Hồ, sau khi khống chế được đối phương trong tay, chàng dùng lực đẩy mạnh hắn
ra, ghét bỏ quăng thanh kiếm xuống đất, Thất Hồ vội quỳ một chân, chắp tay hành lễ: ‘’Đa tạ đế vương nương tay.’’
‘’Đứng dậy đi.’’ – Bạch Hy đứng trên cao uy nghiêm nhìn xuống, lãnh đạm nói tiếp: ‘’Còn ai không phục muốn lên đây tỉ thí với
bản quân thì xin mời.’’ Bên dưới chúng yêu im lặng như tờ, sự yên tĩnh ngột ngạt đến có thể nghe được tiếng gió thổi vi vu rít qua từng kẽ lá. Chẳng
ai dám nói câu nào chỉ dám cúi mặt. Luận về kiếm pháp Hà hoa và Thất Hồ là người giỏi nhất, pháp thuật tinh thông vậy mà
liên thủ còn bại thì thử hỏi với chúng yêu nhải nhép như họ ai có thể đấu lại vị đế vương uy nghiêm này. Lao đến há chẳng
phải tìm đường chết?
Bạch Hy biết rõ không ai còn dám lên lôi đài, một lần nữa mở lời: ‘’Đã như vậy từ nay ai dám không tôn trọng hoặc có lời lẽ
xuất phạm đế hậu của bản quân người đó lập tức bị xử chết ngay tại chỗ. Các ngươi đã nghe rõ chưa?’’
Tịnh Khiết lúc này đưa đôi mắt lấp đầy hình trái tim nhìn về hướng nam nhân anh tuấn kia với vẻ mặt ngây ngốc si mê: ‘’Chàng
ấy thật đẹp trai đúng chuẩn soái ca. Mà chàng tên gì nhỉ?’’ Lúc này nàng mỚi nhớ ra bản thân còn chưa biết tên cái người
nhiều lần cứu mình kia. ‘’Nhất định phải tìm cơ hội hỏi tên chàng ấy mới được.’’ Đang lúc suy nghĩ mông lung thì nàng thấy
một mũi tên từ bụi rậm đang bắn về từ phía sau của Bạch Hy, Tịnh Khiết hoảng hốt hét lớn: ‘’Cửu Vĩ cẩn thận.’’
Bạch Hy theo tiếng hét thất thanh của nàng quay đầu thì mũi tên đã đâm tới nhất thời chưa kịp tránh né thì một thân ảnh nhỏ
nhắn, áo choàng lông trắng muốt, mái tóc đen dài mượt mà như dòng suối đã chắn trước chàng, mũi tên đâm thẳng vào lồng
ngực trái của cô gái đó. Máu đỏ nhanh chóng nhuộm ướt một vùng y phục, nàng ngã xuống, chàng nhanh tay đỡ nàng trên tay
Tịnh Khiết theo phản xạ tự nhiên có điều kiện chỉ muốn Bạch Hy sống, không suy nghĩ nhiều lao mình xuống từ đỉnh núi
Đường Đình cao gần năm trăm trượng (tức khoảng 1665m), người bình thường rơi từ chiều cao này chỉ có một con đường:
Chết! Nhưng khi Tịnh Khiết gieo mình xuống cả người được bao bọc bởi một luồng hào quang đỏ, chúng yêu bên dưới nhìn
qua liền nhận ra đó là lồng Thiên cương của đế vương của mình.
‘’Đó không phải là lồng Thiên cương của đế vương sao? Sao lại ở trên người đế hậu?’’ – Sở dĩ chúng yêu bên bên dưới dễ
dàng nhận ra đấy là vì khi tu luyện tùy theo năng lực mà mỗi người sẽ tạo ra một luồng ánh sáng khác nhau. Bạch Hy là một
Hỏa Hồ, yêu pháp chàng dùng chủ yếu là lửa, nên ánh sáng tạo nên có màu đỏ như lửa. Tất nhiên lồng Thiên cương dệt từ
pháp lực của chàng cũng có màu đỏ nhìn vào có thể nhận ra ngay.
‘’Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là đế vương sủng hạnh cô ta đến mức đem lồng Thiên Cương kia để hộ thể cho ả rồi. Cũng
may cô ta còn chút lương tâm không để đế vương trúng mũi tên kia nếu không chắc ngài ấy toi mạng rồi.’’ – Bạch Hà Hoa hậm
hực nói. Thật sự nuốt không nổi cục tức này, cô ta là người đến trước, ở cùng với Bạch Hy lâu như vậy, nhưng chàng lại chỉ
xem cô là nghĩa muội không hơn không kém, Tịnh Khiết kia mới gặp mặt đã đem lòng yêu say đắm dành hết mọi thứ tốt đẹp
cho nàng ta khiến người khác phải ganh tị.
Mũi tên kia có độc, phàm thì những mũi tên thông thường không ảnh hưởng gì đến loài hồ Ly có pháp thuật thần thông thiên
biến vạn hóa như chàng. Nếu kẻ ngốc dùng tiển thông thường bắn về phía chàng cùng lắm chỉ khiến chàng tổn thương da thịt
một tý mà thôi, có thể dùng pháp thuật điều trị, vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục. Nhưng mũi tên này lại tẩm loại đọc từ
hoa trên núi Phù Vũ. Người có đạo hạnh ngàn năm như chàng khi trúng loại độc này nếu phong bế kinh mạch cũng chỉ sống
thêm được vài canh giờ hoàn toàn không kịp thời gian tìm kiếm cơ hội chữa trị. Tịnh Khiết lại là người phàm mắt thịt hoàn toàn
không có khả năng khống chế độc tố trong cơ thể mình, độc dược nhanh chóng lan ra khắp người, ăn mòn từng tế bào trên cơ
thể nàng, đôi môi đỏ hồng căng mọng đầy sức sống ban nãy giờ đã biến thành màu tím đen trông đến đọa người, khuôn mặt
nhợt nhạt không còn chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt, đứt đoạn thật khiến người ta đau lòng.