Ở đây vốn không phải địa phương nàng từng sống, lời nói của nàng chẳng ai để vào tai. Đến một tiểu yêu nhỏ bé như Thiên
Liên cũng xem thường, không có ý định dừng tay, điên cuồng khống chế roi đánh mạnh vào da thịt Tịnh Khiết, vang lên những
tiếng ‘’bạch bạch’’ chói tai vô cùng, cơ hồ muốn lấy mạng nàng, vừa đánh vừa thở, nói: ‘’Đến bây giờ còn dám cuồng ngôn ra
lệnh để xem hôm nay ai dám đến cứu cô.’’
‘’Mau dừng tay cho ta.’’ Đúng là nữ chính có khác, ngay lúc nguy cấp tự nhiên sẽ có nam nhân tuấn lãng đến cứu. Khuôn mặt Bạch Hy lúc này đen
hơn đít nồi, vội vàng tiến đến bế ngang Tịnh Khiết trên tay kiểu công chúa, lo lắng nhìn nàng bị thương khắp người, hỏi: ‘’Nàng
vẫn ổn chứ?’’
Không hiểu sao nhìn thấy Bạch Hy bao nhiêu dồn nén của nàng lại vỡ oà, làm thành một trận mưa nước mắt, căm giận, hờn
dỗi, đáp: ‘’Nhờ phúc của chàng vẫn chưa chết được.’’
Bị thương đến như vậy còn có thể nói những lời mỉa mai này, vương hậu của chàng thật đúng là không tầm thường. Chàng
bất giác phì cười, nụ cười như tỏa ánh hào quang làm điên đảo chúng sinh: ‘’Vậy thì đừng khóc nữa.’’ – Nhìn thấy nàng lệ đầy
mặt chàng rất đau lòng, tự trách bản thân vô dụng không thể bảo vệ được nữ nhân của mình, liên tục để người dưới chướng
mình làm nàng bị thương.
Tịnh Khiết không đáp. Úp mặt vào lồng ngực của chàng, mặc kệ cho nước mắt lăn dài trên mặt. Chỉ có khóc nàng mới giải tỏa
được nỗi lòng hơn nữa còn muốn khóc lớn hơn kia. Nhưng ở đây còn có người ngoài nàng không thể làm chuyện mất mặt vậy
được. vừa khóc vừa vểnh tai nghe ngóng chàng sẽ trừng trị ả ta như thế nào. Nếu chàng không giúp nàng đoạt lại công đạo
thì cả đời này đừng mong nàng mở miệng nói chuyện với chàng nữa.
Bạch Hy hướng Thiên Liên, nhăn mặt, chau mày, thịnh nộ quát lớn: ‘’Còn không mau quỳ xuống nhận tội.’’
Thiên Liên không cam tâm nhưng vẫn quỳ, lí nhí nhận tội: ‘’Đế vương xin tha cho muội, muội chỉ là uất ức thay Lục tỷ nhất thời
hồ đồ làm ra chuyện ngu xuẩn.’’ – Thiên Liên biết chắc chắn bản thân sẽ bị phạt vì ai cũng biết đế vương xem trọng vương
hậu phàm nhân này. Nhưng cùng lắm ả chỉ bị nhốt vài ngày như tỷ tỷ mà thôi, bây giờ thành tâm nhận tội một chút biết đâu
chàng sẽ nương tay dơ cao đánh khẽ.
‘’Nhất thời hồ đồ sao? Muội động đến vương hậu của ta là tội đại nghịch bất kính, đánh nàng ấy bị thương thế này có ngũ mã
phanh thây cũng không hết tội mà gọi là nhất thời sao? Muội sống lâu như vậy còn không hiểu được đạo lý này.’’
‘’Biểu ca…’’
‘’Câm miệng! ta không có thứ biểu muội như muội.’’ Hướng cửa chính, chàng hô lớn: ‘’Người đâu mau giải Thiên Liên nhốt vào
lồng Bảo Vân để muội ấy yên tĩnh hối lỗi.’’
‘’Biểu ca người không thể đối xử với muội như vậy.’’
Thiên Liên khóc lớn gào thét vẫn bị hai tiểu yêu khác kéo đi ra khỏi đó. Lồng Bảo Vân được xem là nhà giam độc ác nhất ở
đây. Người nhốt vào đó chỉ có thể ngồi yên, dùng thuật định thân ngồi thiền không thể nhúc nhích bởi trên cao là đao nhọn
đâm xuống, tứ phía là kim châm chứa độc, người bị trúng phải độc dược này không đến mức mất mạng nhưng nhẹ thi bị
thương nằm liệt vài tháng, nặng thì tu vi sẽ mất hết, pháp lực chẳng còn lại bao nhiêu, so với một phàm nhân chẳng hơn là
bao nhiêu.