Tô Tịnh Đình cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực đến đứng cũng không đứng vững. Lâm Hạnh Phương phải đỡ lấy ông,
ông mới không bị quỵ xuống ngay lúc này. Hai mắt đỏ hoe, bắt đầu ngân ngấn nước: ‘’Người thực vật sao? Con bé còn trẻ
như vậy sao có thể trở thành người thực vật được chứ?’’ – Ông lẩm bẩm trong miệng như người điên. Người làm cha như ông
sao có thể chấp nhận được sự thật này chứ? Như vậy chẳng khác nào người chết?
”Ông đừng như vậy mà. Nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra với con bé thôi…’’ – Lâm Hạnh Phương cũng đau lòng không kém. Bà
chăm Tịnh Khiết từ khi cô còn đỏ hỏn. Từ lâu đã xem cô như con ruột của mình. Nghe tin cô như vậy khiến bà đau thắt tim gan
không từ nào có thể diễn tả nỗi.
Hất tay Lâm Hạnh Phương ra nhìn bà với ánh mắt căm phẫn Tô Tịnh Đình lớn tiếng đuổi người: ’’Cút … cút ngay cho tôi. Tất
cả là tại các người đã hại con gái ngoan của tôi.’’
Lâm Hạnh Phương nước mắt ngắn nước mắt dài, cảm thấy bản thân thật oan ức, rõ ràng bà có làm gì đâu chứ? Lắc đầu
ngoầy ngoậy đáp: ’’Tôi không có.’’
‘’CÚT’’- Tô Tịnh Đình hét lên. Ông bây giờ mất bình tĩnh, chẳng nghe được tư nào lọt tai.
Thấy thái độ Tô Tịnh Đình kiên quyết như vậy Lâm Hạnh Phương cũng không dám ở lại trút thêm phiền phức, bà còn chuyện
quan trọng hơn phải làm. Nhân lúc ông ấy còn chìm trong đau khổ bà nhanh chóng về nhà thu xếp cho Tịnh Yên rời đi lánh
nạn. Chứ để khi ông ta truy cứu trách nhiệm e rằng Tịnh Yên sẽ không sống nổi. nhẹ thì bị đuổi ra khỏi nhà, nặng… Lâm Hạnh
Phương không dám nghĩ tới. Sống với Tô Tịnh Đình hơn hai mươi năm bà hiểu rõ con người ông máu lạnh như thế nào.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………
…
Tịnh Yên về nhà nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Ngồi thẫn thờ trên giường, khuôn mặt vẫn còn đang hoảng hốt.
chắc có lẽ cô đã khóc rất nhiều nước mắt tuy đã khô nhưng trên mặt vẫn còn những vệt dài cũng chẳng bận tâm.
Lâm Hạnh Phương đẩy cửa đi vào thấy cảnh này không khỏi đau lòng. Đi đến ôm cô con gái mình đứt ruột đẻ ra vào lòng an
ủi: ’’Con gái ngoan, không sao rồi?’’- Bà vừa nói vừa vỗ vỗ vào lưng cô nhẹ nhàng giống như mẹ ru con.
Đã lâu lắm rồi Tịnh Yên không được mẹ ôm thế này, cô vỡ òa trong nước mắt, giọng run run hỏi: ’’Chị ấy sao rồi mẹ?’’
Đẩy Tịnh Yên ra đối diện mình. Đưa hai tay lau lấy nước mắt cho cô, Lâm Hạnh Phương lờ đi câu hỏi của cô, nói: ’’Mẹ đã đặt
vé máy bay cho con sang Anh du học một thời gian rồi con cứ qua đó lánh một thời gian êm xuôi mẹ sẽ qua đón con về được
không?’’
Nghe giọng Lâm Hạnh Phương khẩn trương như vậy Tịnh Yên dự đoán là chuyện chẳng lành nên gặng hỏi: ’’Chị ấy đã chết
rồi sao?’’ – Tâm trạng của cô lúc này cũng rất khó nói. Cô ghét Tịnh Khiết luôn chiếm giữ hết tình cảm của mọi người trong
nhà, nhưng chưng từng hy vọng cô ấy xảy ra chuyện gì.
Vội bịt miệng Tịnh Yên lại Lâm Hạnh Phương trau mày, răn dạy: ’’Không được nói bậy.’’ – Bà thở dài dừng lại một hồi rồi nói
tiếp: ’’Con bé đã thành người thực vật, so với chết chẳng hơn là là bao.’’
Tịnh Yên nghe mà cả kinh trong lòng mắt chữ A miệng chữ O ngạc nhiên hết cỡ. Cô vô thức lập lại lời Lâm Hạnh Phương:
’’Người thực vật!’’
Lâm Hạnh Phương gật đầu xác định: ’’Đúng vậy, nhân lúc cha con còn chưa nổi cơn thịnh nộ tới đây con nhanh chóng thu xếp
hành lý rời khỏi đây thì hơn…’’
‘’Sao con phải đi chứ? Để xem ông ấy có thể giết con không?’’ – Tịnh Yên ngang ngạnh nói. Ông Tô luôn thiên vị, bắt nạt mẹ
con cô. Cô rất ghét, rất hận ông ta. Nếu không cần cô sao ngày đó còn sinh cô ra làm gì? Có phải muốn lợi dụng mẹ cô chăm
sóc con ông ta không? Điều này chắc ai cũng quá rõ ràng nhân cơ hội này mẹ con cô rời khỏi đây sống cuộc sống mới an
nhiên hơn cũng tốt.