Sau khi thức ăn được bài trí tất cả ra bàn, toàn những món nàng thích ăn, hai món xào cùng một món mặn, còn có cả bánh
đậu xanh mà nàng thường dùng nữa. Tất cả được làm rất tỉ mỉ công phu, xem ra người nấu rất có tâm. Là Lâm Hạnh Phương
làm sao? Bà ấy đối xử với nàng thật tốt! Trong đầu lại hoài niệm về những ngày tháng tốt đẹp ở Tô gia lúc chưa có Tịnh Yên
quan hệ của hai người tốt biết bao. Khi nàng chưa phát hiện bà ta ngoại tình cũng không đối xử tệ với bà ta như vậy. Khi bạn
xem một ai đó là tâm phúc của mình mà phát hiện người đó không tốt đẹp như bạn tưởng thì tất cả những hình ảnh đẹp bạn
nhìn thấy ở người đó đều như khối thạch cao đẹp đẽ, bị một lực đập mạnh khiến cho nó vỡ nát từng mảnh. Trong lòng chỉ còn
lại thất vọng đâm ra chán ghét, cảm thấy tất cả chỉ là giả tạo. Tịnh Khiết đối với người mẹ kế kia chính là như vậy!
Thức ăn được lấy ra hết rồi mà bên dưới lớp khăn trải còn cơi lên, hình như dưới đó còn cất giấu thứ gì, chắc hẳn thứ này
phải rất quan trọng nên mới được cất kỹ như vậy.Tịnh Khiết tò mò lôi lớp khăn kia ra. Đúng như nàng dự đoán, bên dưới có
cất giấu một thanh đoản kiếm rất tinh xảo, kèm theo đó là một phong thư viết bằng Hán ngữ.
“Có thư sao? Làm sao ta có thể hiểu được nội dung trong này đây?’’ – Nàng không phải người thời đại này tất nhiên sẽ cho
rằng bản thân không thể đọc hiểu nhưng cái này, nhưng cái tay thấy máy vẫn bóc thư ra xem.
Thật kinh ngạc vậy mà nàng lại đọc hiểu nội dung bên trong. Trong thư là nét chữ rồng bay phượng múa rắn chắc của Tô Tịnh
Đình, sau vài lời thăm hỏi sức khỏe và dặn dò một số thứ ông đã đề cập đến đoản kiếm kia. Đó là một thanh kiếm cổ có tên
gọi là Vệ Thạch, lưỡi kiếm được làm từ một loại đá đen sắt bén, có thể chém sắt như chém bùn, trên kiếm có dấu ấn âm
dương, ngũ hành, cha nàng nói chỉ cần nhỏ máu tươi của người điều khiển kiếm vào dấu ấn trắng đen kia kích hoạt nó, dùng
nó đâm vào yêu hồ, tổn thương nguyên thần của chàng, đạo sư sẽ theo khí tích tìm tới diệt trừ cửu vỹ hồ, cứu nàng về nhà.
Tô Tịnh Đình muốn Tịnh Khiết phải dùng thanh đoản kiếm này đâm vào người Bạch Hy.
Tịnh Khiết bán tín bán nghi cầm thanh kiếm lên, mở chui kiếm ra, vuốt ve trên mặt kiếm: ‘’Thật sự có loại binh khí thần kỳ như
vậy sao?’’ Trông lúc không cẩn thận nàng sơ ý làm bản thân bị đứt tay, máu lập tức túa ra từ đầu ngón tay ngọc ngà của nàng.
Tịnh Khiết hoảng hốt đặt thanh đoản kiếm xuống bàn, nắm chặt đầu ngón tay cho máu ngừng chảy. Đúng lúc nàng mở ra xem
máu đã ngưng chảy chưa, vô tình một giọt máu nhỏ xuống trúng ngay biểu tượng âm dương mà cha nàng nhắc đến trong thư,
thanh kiếm ngắn được kích hoạt, phát ra một nguồn ánh sáng đỏ chói mắt, dọa nàng giật nảy mình, đứng hình mất năm giây.
Tinh Khiết sau khi định thần cầm cây kiếm trên tay tỉ mỉ quan sát một hồi lâu tự hỏi: ‘’Như vậy là mình đã kích hoạt kiếm thành
công rồi sao? Có thể dùng thứ này hủy diệt chàng ấy sao?’’
Tâm tư Tịnh khiết trở nên cực kỳ hỗn loạn, hình ảnh phẫn nộ căm tức hận không thể bóp chết nàng, đôi mắt tuyệt vọng ngấn
nước nhìn nàng nói câu: ‘’Ta nhìn nhầm nàng rồi.’’ đêm tân hôn hiện lên trong đầu nàng.
Máu đỏ ướt đẫm một mảng hỷ phục khiến người ta vô thức sợ hãi. Cái ngày hôm đó nàng không thể quên, khi đâm chàng
chính nàng cũng đau như mũi dao ấy vừa xuyên tâm mình vậy. Bây giờ muốn nàng trải nghiệm cảm giác đó một lần nữa ư?
Nàng không làm được đâu! Hà cớ gì phải tổn thương người tổn thương mình?
Bạch Hy đối xử với nàng rất tốt, tuy chàng ấy không tin thân phận thật của nàng nhưng sẽ có một ngày chàng ta sẽ tin mà thôi.
Thông qua chàng ấy biết đâu nàng có thể tìm được đường về nhà. Vì chàng có phép thuật thần thông quảng đại. Ngược lại,
về Tô phủ sống giữa những phàm nhân tục thế, lời nàng nói trở nên hết sức điên rồ, căn bản không ai tin chứ đừng nói đến việc có thể giúp nàng.
Tịnh Khiết cho là bản thân đã thông suốt, xỏ kiếm lại trong bao, không dùng nó lấy mạng chàng nhưng cất nó trong người
phòng thân cũng rất tốt. Nhất là để đối phó với những người như Bạch Hà Hoa hung hăng kia. Tịnh Khiết vẫn còn canh cánh
trong lòng chuyện cô ta ức hiếm mình, thù này không trả nàng không phải họ Tô. Không biết chàng ấy trừng trị nữ yêu kia thế
nào nhỉ? Khi nào chàng quay lại phải hỏi qua một chút mới được. Nàng vừa nghĩ vừa nhét đoản kiếm vào trong tay áo của
mình, làm vật bất ly thân.
Trong một lúc mà tâm trạng thay đổi nhiều quá cũng khiến con người ta vạn phần mệt mỏi, bụng đói rã rời. Thôi thì ăn uống
trước đã rồi chuyện gì tới thì nghĩ cách ứng phó sau. Giờ chỉ có một mình phải chiếu cố bản thân thật tốt mới được. Đến nơi
này Tịnh khiết nhận ra rất nhiều thứ đáng quý, giống như việc ăn uống không đợi người hầu năn nỉ kêu mời mỏi miệng nữa,
đói liền ăn, có lúc đói còn không có mà ăn. Nàng cảm thấy bản thân ngày càng nực cười!
Đang ăn uống ngon lành thì Tịnh Khiết lại bị quấy rầy, một cô nương tóc hoe vàng, búi cao gọn gàng, cài hoa trắng lớn trên
đầu, một thân y phục màu lam tiến vào, khuôn mặt hầm hầm, đằng đằng sát khí, thấy nàng chẳng thèm thi lễ mà sẵng giọng
ngang ngược hỏi: ‘’Cô là Tiểu Khiết người phàm vừa được đế vương cưới về động hồ ly sao?’’
Tịnh Khiết tay gắp thức ăn ngừng lại, khuôn mặt không biểu cảm nhìn lên cô nương trước mặt, liếc qua một cái, lại tiếp tục
công cuộc ăn uống của mình, hờ hững trả lời: ‘’Là ta. Có chuyện gì?’’