Bạch Hy bật cười tiểu cô nương này thật đúng là khẩu xà tâm phật, lần này chàng đến đây muốn cùng nàng nói rõ mọi
chuyện. Liệu có thể cho chàng một cơ hội để làm lang quân của nàng đời này được không? Chàng sẽ không ép buộc nàng bất
cứ điều gì, mọi thứ sẽ để cho nàng tự nguyện.
‘’Người mà nàng nhìn thấy chỉ là một phách của bà ta thôi. Bà ta là dùng trận pháp để đến đây, nhục thể của bà ta vẫn ở Tô phủ nên vết thương kia căn bản không ảnh hưởng đến bà ấy nhiều.
Không ảnh hưởng nhiều tức là cũng có ảnh hưởng chút ít nhưng nếu không ảnh hưởng đến tính mạng thì tốt rồi. Tịnh Khiết
cũng không hỏi thêm về Hạnh Phương nữa mà chuyển sang nhìn Bạch Hy bằng ánh mắt dò xét, cẩn thận hỏi: ‘’Vết thương
của chàng…’’
Bạch Hy chỉ vào ngực trái của mình hỏi: ‘’Nàng muốn hỏi vết thương ở đây sao?’’
Tịnh Khiết không dám đối diện với đôi mắt thâm tình của chàng, cúi đầu khẽ gật một cái. Không hiểu sao mỗi lúc này vào đôi
mắt xanh sâu thẩm của chàng nàng có cảm giác say đắm rất lạ, cảm giác bản thân đi lạc vào một thế giới khác, chỉ muốn ở
trong đó đắm chìm trong tư vị tình yêu. Là nàng lầm tưởng hay đây vốn là sắc đẹp mê hoặc người khác của loài yêu tinh mà
truyền thuyết thường nhắc đến. Nhưng Tịnh Khiết rất rõ ràng đôi mắt này không thuộc về nàng mà là thuộc về chủ nhân của
thân xác này.
N
Bạch Hy bế Tịnh Khiết trên tay cố tình phớt lờ người đàn bà kia nhưng bà ta lại không biết điều mà lên tiếng cản đường chàng,
vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, tiến lên hai bước, hai tay dâng lên trước mặt Bạch Hy một làn mây (giỏ đan từ cây mây), nước mắt
trên mặt còn chưa khô, ngước khuôn mặt tiều tị, già nua đầu tóc có chút rối bù cung kính nói: ‘’Tịnh Khiết từ nhỏ có tính kén ăn
lão đến chuẩn bị cho con bé ít đồ ăn và vật dụng cần thiết, xin đế vương giúp lão chuyển đến tận tay con bé.’’
Bạch Hy nhận lấy làn mây, thong dong đáp ứng: ‘’Được. Ta giúp bà chuyển đến nàng ta, nể tình bà là thân mẫu của tiểu Khiết
ta không truy cứu chuyện bà tự ý xông vào động phủ của ta. Đến bằng cách nào hãy về bằng cách đó, nếu để chúng yêu nơi
đây phát hiện ta cũng không cứu được bà.’’
Thanh Khâu không có nhiều luật lệ hà khắc, không nhất thiết chuyện gì cũng thông qua đế vương. Người đàn bà này tự ý
xông vào cấm địa của chúng yêu, nếu bị bắt được thì sẽ bị giết tại chỗ không tha, đến thần không biết quỷ cũng không hay.
Nơi này cơ bản người phàm không thể tới bà ta có thể vào tận đây chắc chắn có cao nhân chỉ giáo và trận pháp hộ thể. Vì bà
ta có lòng tốt với vương hậu của chàng nên chàng mới không truy cứu, đuổi cùng giết tận.
Bà ta đạt được mục đích chính dập đầu cảm ơn lia lịa: ‘’Đa tạ đế vương toại nguyện.’’
‘’Mau đi nếu không không kịp đâu.’’ – Chàng tốt bụng nhắc nhở. Bản thân chàng cũng đang vội chữa trị cho Tịnh Khiết không
muốn mất thì giờ với bà ta. Cô gái này thật là, muốn ngất liền ngất một lời báo trước cũng không có, hơi thở yếu như vậy
không có chuyện gì đấy chứ? Thật là khiến người khác lo lắng chết đi được! Đang yên đang lành chạy loạn ra đây làm gì để
đụng phải Bạch Hà Hoa chịu thiệt thòi chứ? chờ nàng tỉnh lại chắc phải dạy cho nàng một chút pháp thuật phong thân mơi được. Đôi mắt đẹp từ từ mở ra, đảo một vòng quanh căn phòng quen thuộc, nàng thở dài ngồi dậy, cảm thấy cơ thể tốt hơn rất
nhiều, môi mỏng nhếch lên than thở: ‘’Vẫn lại là nơi quỷ quái nà. Haiz… không biết khi nào mới được về nhà đây? Mình nhớ
ngôi nhà của mình quá!’’
Chợt nhớ ra gì đó Tịnh Khiết hoảng hốt lao nhanh xuống giường, đến giày cũng không xỏ, chạy đến trước bàn trang điểm,
ngắm nhìn mình thật kỹ trong gương, hai tay vỗ vỗ trên mặt, đôi mắt kinh ngạc, miệng nhỏ lẩm bẩm: ‘’Hay quá! Vết xước
không còn nữa, là chàng ấy chữa trị cho mình sao?’’ Ngẩn cao cổ lên quay qua quay lại, soi soi nó trong gương, làn da trắng
mịn không tùy vết trên cổ phản chiếu trên gương khiến Tịnh Khiết rất hài lòng.
Lúc nảy, khi Hà Hoa kia làm xước mặt nàng, móng tay sắc bén bấm vào da thịt, hại cô đau rát muốn chết cứ tưởng sẽ để lại
thẹo, sự đau đớn rách da rách thịt này lâu lắm mới khôi phục. Tuy thân xác này không phải của nàng nhưng nàng đang sở
hữu nó thì cũng nên bảo quản thật tốt để không có lỗi với chủ nhân của nó. Có phép thuật thật là tốt, muốn cái gì đều được,
mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng. Nàng thả người ngồi xuống cái ghế gỗ tròn trước bàn trang điểm, suy nghĩ đến xuất
thần: ‘’Liệu có loại phép thuật nào có thể dịch chuyển không gian và thời gian để mình về đúng nơi bản thân sinh ra được
không nhỉ? Phải tìm cao nhân nào đó thỉnh giáo một tý mới được.’’ Khuôn mặt bầu bĩnh lúc này trở nên đăm chiêu, buồn bã:
‘’Ở đây ta chẳng thân thích với ai nói gì cũng bị cho là điên rồ thì biết tìm cao nhân đó ở đâu đây chứ?’’
Tịnh Khiết sầu muộn, nằm vật xuống bàn, chán trường nhớ tới cảnh lúc nảy bản thân bị bắt nạt trong lòng cảm thấy vô cùng
ủy khuất và tủi thân. Đây là cảm giác bị bắt nạt sao? Có phải khi nàng bắt nạt người khác người ấy cũng đau lòng như thế này
không? Cảm giác này thật đúng là không dễ chịu, chắc là nghiệp quật nàng rồi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt
trắng hồng xinh đẹp, tự nhiên mộc mạc không chút son phấn. ‘’Người đàn bà kia bất chấp tổn thương mình, quỳ xuống đập
đầu cầu xin nữ yêu kia không biết bây giờ thế nào rồi?’’ Nàng cảm thấy vô cùng bâng khuâng, lo lắng. Nàng đã thực sự cảm
động trước tình cảm bà ấy làm cho mình rồi mất rồi.