Đứng trước cửa phòng cấp cứu Lâm Hạnh Phương nước mắt giàn dụa, lo lắng, đi qua đi lại, hai tay đan vào nhau cầu
nguyện: ’’Cầu trời khấn phật cho Tịnh Khiết đừng xảy ra chuyện gì. Con bé xảy ra chuyện gì mẹ con con cũng không sống nổi với Tô Tịnh Đình’’
Mẹ ruột của Tịnh khiết vì sinh khó mà mất ngay trên bàn mổ khiến Tô Tịnh Đình đau lòng khôn nguôi. Ông rất yêu người vợ
cùng ông vượt qua bao nốt thăng trầm của cuộc sống này. Lâm Hạnh Phương trước kia là thư kí của Tô Tịnh Đình, một lần
say rượu hai người vô tình xảy ra chuyện tình một đêm. Chẳng may, bà lại có thai Tịnh Yên nên ông Tô miễn cưỡng rước bà
vào cửa lớn, cũng là kiếm thêm người lo cho con gái cưng của mình. Chứ trong lòng chẳng để tâm đến bà. Trên danh nghĩa
bà là vợ ông như so với một quản gia thì chẳng khác là bao. Lâm Hạnh Phương cũng biết rất rõ điều này nhưng bà luôn cam
chịu, không oán than. Nhìn Tịnh Khiết khôn lớn từng ngày bà cũng rất hạnh phúc. Sợ bị mang tiếng ‘’mẹ ghẻ con chồng’’ nên
bà luôn ưu ái cho Tịnh Khiết phần hơn. Lúc nào cũng dạy Tịnh Yên nhường nhịn chị, không được nổi trội hơn chị. Chính điều
này khiến cho Tịnh Yên và bà dần trở nên xa cách. Nhưng bà cũng bỏ mặc. Bà làm tất cả để có thể sống yên ổn trong gia đình
hào môn này mà thôi. Lần này Tịnh Yên gây ra đại họa nếu Tịnh Khiết có chuyện gì chắc chắn ông Tô sẽ đuổi mẹ con bà ra
khỏi nhà. Bà thì sao cũng được nhưng không muốn Tịnh Yên phải cực khổ mưu sinh khi chưa đầy 16 tuổi. Chỉ có ở lại nhà họ
Tô mẹ con bà mới được một đời an nhàn mà thôi.
Tô Tịnh Đình ở công ty nhận được tin dữ lập tức đến bệnh viện. Vừa thấy Lâm Hạnh Phương ông gấp gáp hỏi: ’’Tịnh Khiết
sao rồi?’’
Lâm Hạnh Phương không dám nhìn thẳng ông. Cúi đầu, cất giọng run run trả lời: ’’Bác sĩ vẫn đang cấp cứu.’’
Bốp!
Tô Tịnh Đình mạnh tay tát thẳng mặt Lâm Hạnh Phương tức giận, quát: ’’Bà quản con kiểu gì để xảy ra chuyện như vậy hả?
Tịnh Khiết có chuyện gì tôi sẽ cho mẹ con bà chôn theo.’’
Lâm Hạnh Phương nắm lấy tay Tô Tịnh Đình, nước mắt đầy mặt, nhỏ giọng cầu xin: ’’Ông đừng như vậy mà trẻ con va quẹt là
chuyện khó tránh khỏi. Tịnh Yên cũng là con của ông…’’
Hất tay Lâm Hạnh Phương ra, Tô Tịnh Đình lạnh lùng ngắt lời: ’’Tôi không có đứa con thâm hiểm như vậy.’’
‘’Con bé chỉ là lỡ tay nó không hề cố ý đẩy chị mình xuống cầu thang đâu mà.’’
‘’E là nó từ lâu đã không coi Tịnh Khiết là chị nữa rồi.’’ – Ông buồn bực thả mình ngồi xuống ghế khẽ thở dài. Hai tay chống gối
gục đầu xuống, lòng nóng như lửa đốt. Người vợ quá cố của ông ra đi vội vàng chỉ để lại cho ông mỗi đứa con gái này thôi,
ông nâng niu trong bàn tay mà nuôi lớn, hàng vạn lần cầu xin mong cô đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không e rằng ông không
sống nổi. Trong lòng ông rõ ràng nhất chính ông và Lâm Hạnh Phương là người luôn dung túng Tịnh Khiết khiến Tịnh Yên cảm
giác mình bị bỏ rơi nên mới đâm lòng ganh ghét muốn hại Tịnh Khiết. Nhưng thời gian không thể quay lại, ông không có cơ hội
sữa sai.
Lam Hạnh Phương vừa đau lòng Tịnh Khiết vừa lo lắng Tịnh Yên, tâm can bị giày vò không ít, nước mắt chảy dài trên mặt, lắc
đầu cố gắng giải thích: ‘’Không phải như vậy đâu.’’
‘’Đủ rồi.’’ – Tô Tịnh Đình bây giờ chỉ muốn yên tĩnh.
Tịnh Yên nãy giờ đứng nép một bên góc nhìn thấy tất cả. Nhìn Lâm Hạnh Phương vì mình bị đánh trong lòng vô cùng ray rứt,
hối hận. Ray rứt vì nếu như lúc đó cô không phản phán mạnh tay như vậy chắc có lẽ Tịnh Khiết sẽ không rơi vào tình cảnh
thập tử nhất sinh như lúc này. Hối hận vì trước giờ cô luôn hiểu lầm, khinh thường Lâm Hạnh Phương nghĩ rằng bà không
thương cô. Bà là vì danh vọng mà phục dịch cha con họ Tô. Nào ngờ, giờ phút này chỉ có bà đứng ra xin tội cho cô. Nước mắt
cô nhanh chóng rơi đầy trên mặt. Tịnh Yên lấy tay gạt đi rồi rời khỏi đó. Tịnh Yên rất sợ Tô Tịnh Đình nhìn thấy cô lúc này sẽ
giết chết cô mất. Ai cũng biết ông chỉ xem cô là một tai nạn mà thôi. Tịnh Yên chưa bao giờ được cha yêu thương nhiều lúc vì
chuyện này cô đã cảm thấy rất tủi thân, đố kị với Tịnh Khiết. Nhưng dần dà cũng trở nên chai sạn, lãnh cảm.Bóng đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng được tắt. Hai người trước phòng vội chạy tới đứng trước cửa phòng chờ bác sỹ ra.
Trong lòng rất căng thẳng, rất hồi hộp.
Vị bác sĩ tóc muối tiêu tháo mắt kính ra, lau đi tầng mồ hôi trên trán, dáng vẽ rất mệt mỏi của ông cho thấy ca phẫu thuật vừa
rồi rất khó khăn, nguy hiểm. Không chờ ông mở lời Lâm Hạnh Phương cùng Tô Tịnh Đình lên tiếng đồng loạt: ’’Con gái tôi sao
rồi?’’
Vị bác sĩ già lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối nói: ’’Chúng tôi đã cố gắng hết sức… Bây giờ phải chờ vào ý thức sinh tồn của cô ấy
thôi…’’
Tô Tịnh Đình nghe như sét đánh ngang tai, hỏi lại: ’’Ông nói như vậy là có ý gì?’’
’’Vết thương do va đập mạnh gây suất huyết não nên cô ấy đã rơi vào hôn mê sâu. Hay nói cách khác là cô ấy đã trở thành
người thực vật có tỉnh lại hay không không thể nói trước được.’’ – Nói đến đây ông áy náy cúi đầu: ’’Thành thật xin lỗi gia
đình.’’ – Nói rồi ông vội vã rời đi vì không muốn thấy cảnh thương tâm, khóc lóc của người nhà. Ông làm việc trong ngành này
đã lâu những tình cảnh thế này thấy qua không ít nên rất thông cảm