Tịnh Khiết bổ nhào vào lòng Tô Tịnh Đình nũng nịu , nói: ‘’Phụ thân con không muốn gã đi đâu. Con muốn cả đời ở bên cạnh
phụ thân thôi. ‘’ – Rất nhanh nước mắt cô đã rơi đầy mặt người ta nhìn thấy có chút đau lòng.
Ôm con gái vỗ về Tô Tịnh Đình trấn an: ‘’Khiết nhi ngoan không khóc con gái lớn rồi phải gã đi…’’
‘’Nhưng vạn nhất hồ yêu kia muốn ăn thịt con thì thế nào?’’ – Tịnh Khiết không kiềm được nói ra lo lắng trong lòng.
‘’Phụ thân sao nỡ gã con cho hồ yêu chứ? Từ nay tới ngày 15 âm lịch còn tới năm ngày nữa nay ta nhanh chóng đem con gả
tới nhà khác khi hồ yêu tới không thấy con xem như là xong rồi.’’
Tịnh Khiết nghe liền thấy có chỗ không thích hợp cô liền nói: ‘’Nếu hồ yêu kia nổi trận lôi đình làm hại cả Tô phủ phải làm
sao?’’
Lo lắng của nàng cũng chính là điều mà Tô Tịnh Đình trăn trở bấy lâu nhưng ông ta đã sớm nghĩ được cách chu toàn liền đem
cách này nói với Tịnh Khiết, ông cố gắng nói bằng giọng nhẹ tênh như không có chuyện gì to tát, mặc dù trong lòng cuộn trào
sóng ngầm lo lắng khôn nguôi: “Sau khi gã con cho nhà Khúc phủ ta sẽ cùng kế mẫu của con về thôn trang lánh nạn một thời
gian đến khi sóng yên biển lặng sẽ quay về tìm con. Có được không?’’
Tô Tịnh Đình không hiểu rõ tại sao bao nhiêu cô nương xinh đẹp, cốt cách thanh cao tên Đế vương Thanh Khâu kia nhất định
gây khó dễ cưới bằng được nhi nữ của mình. Tuy nàng quả thật có chút nhan sắc nhưng tính tình lại không tốt. Chẳng lẽ Hồ
yêu kia là nhìn trúng nhan sắc của nàng sao? Mà nàng đã đi đến đâu để tên đó nhìn trúng chứ? Tô Tịnh Đình không hề hay
biết chuyện Tiểu Khiết từng cứu một con cửu vĩ hồ mang về phủ. Nhưng bấy giờ cũng không phải là lúc truy hỏi những chuyện
này. Nghĩ kế sách chu toàn thoát thân vẫn là quan trọng hơn. Nếu ông mang theo con gái cùng đến thôn trang vạn nhất hồ yêu
tìm tới cả nhà ông không thể sống nổi đã đành, nhi nữ này cũng không thể thoát thân. Nhưng nếu gã nhi nữ đi rồi cả nhà ông
về thôn trang lánh nạn thì có lẽ hồ yêu sẽ không ngờ tới, có đuổi đến tận thôn trang, nhi nữ có thể tránh được một kiếp. Có thể
thấy ông rất coi trọng nhi nữ này. Vì cô mà không màn đến tính mạng trên dưới gần trăm người của Tô phủ. Điều này khiến
Tịnh Yên càng căm ghét Tịnh Khiết hơn. Nhưng không dám lên tiếng vì trong nhà này mọi việc lớn nhỏ đều nghe theo sắp xếp
của Tô Tịnh Đình.
Tịnh Khiết cũng không phải là người não phẳng không nghe ra được tính toán của phụ thân. Cô cảm động xen lẫn đau lòng
một lần nữa bổ nhào vào lòng Tô Tịnh Đình: ‘’Con không thể vì mình bỏ mặc mạng người trong Tô phủ một mình sống tiếp
được…’’ Huhu Tịnh khiết đau lòng khóc lớn. Nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau rơi xuống như mưa, ướt hết một mảng áo
của Tô Tịnh Đình.
‘’Nhi nữ ngốc này…Ta phải làm sao mới tốt cho con đây?’’ – Tô Tịnh Đình ôm Tịnh Khiết vào lòng, vuốt tóc nàng, ruột gan rối
bời, giờ khắc này ông thật sự hết cách rồi. Đạo sĩ nào nghe tới hồ yêu đều lắc đầu co giò bỏ chạy. Một lần nhìn thấy nhi nữ
chết đi lòng ông đau như cắt ruột cắt gan. Ông phải bảo vệ nữ nhi này bằng mọi cách. Thậm chí hy sinh cả Tô phủ cũng đành
lòng, người vợ mà ông thương yêu nhất ra đi chỉ để lại cho ông mỗi đứa con này. Nếu không thể bảo vệ được nó ông còn mặt
mũi đâu mà gặp bà ấy dưới suối vàng chứ?
Giữa lúc mọi người còn đang chìm trong đau thương thì một bóng trắng xuất hiện. Đầu đội đấu lạp toàn thân mặc y phục trắng
toát lên vẻ thanh tục, tay khoe khẩy chiếc quạt trông rất thần bí xuất hiện ngay giữa nhà. Chàng mở miệng, giọng nói trầm thấp
băng lãnh vang lên cho người ta cái cảm giác lạnh đến thấu xương: ‘’Nếu đã không có cách nào tốt thì liền gã nàng ấy cho ta.
Ta hứa sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của nàng ta…’’
‘’Ngươi là ai?’’ – Tô Tịnh Đình cố áp đi sợ hãi trong lòng đứng trước che chắn cho mọi người. Tất cả đều kinh sợ trốn sau ông
ta không dám nhìn. Cửa lớn Tô phủ có người canh gác nghiêm ngặt ai ra dô sẽ có gia nhân đến thông báo, cửa sau thì đóng
chặt, giữa thanh thiên bạch nhật không có khả năng có người tùy tiện xông vào mà chẳng gây ra tiếng động gì? Rốt cuộc
người này là thành thánh phương nào sao có thể đứng được ở nơi đây mà thần không biết quỷ không hay? Đã vậy còn ăn
mặc thần bí thế kia, Tô Tịnh Đình quan sát con người trước mặt từ đầu đến chân thầm đánh giá trong lòng, mơ hồ đoán ra tên
nhân vật: Đế vương Thanh Khâu.
Tịnh Khiết dù được Tô Tịnh Đình che chắn phía sau cẩn thận không để lộ mặt nhưng vẫn tò mò lén thò đầu ra nhìn về hướng
phát ra tiếng nói. Trong đầu nghi ngờ tự hỏi: ‘’Đây là hồ yêu đó sao? Khí chất hiên ngang như vậy, chỉ nói chuyện bình thường
đã khiến người ta không rét mà run. Không biết khuôn mặt sau mành chướng kia sẽ thế nào nhỉ?’’
Cử chỉ đáng yêu của nàng lọt hết vào mắt xanh của Bạch Hy khiến chàng không khỏi cong môi mỉm cười sau lớp màng che,
ngoắc tay về phía nàng ý bảo lại gần, ra lệnh: ‘’Lại đây.’’ Đã lâu không gặp chàng thật sự rất nhớ nhan sắc này muốn nhìn
nàng rõ hơn một chút. Thời gian qua nghe nói nàng không ăn không uống, nhảy sông tự vẫn xem ra đã gầy đi không ít. Chàng
nhìn qua có chút đau lòng.