Tịnh Khiết nghe xong có phần kinh hỷ xem ra cô ở kiếp này với kiếp trước không khác là bao. Đều không ưa mẹ con Tịnh Yên.
Thật sự cô không phải người không nói lý lẽ, tính tình khó chiều nhưng cô từ nhỏ mất mẹ không nhìn được cảnh người khác
có mẹ bên cạnh thương yêu a. Cô chỉ có mỗi phụ thân làm chỗ dựa mọi chuyện đều ỷ lại vào ông. Năm cô lên năm ông đưa
Lâm Hạnh Phương về nhà chăm sóc Tịnh Khiết. Cô đã rất vui vẻ liền bám lấy bà, có lúc cô xem Lâm Hạnh Phương là mẹ của
mình mà nũng nịu. Nhưng bà ta lại nhanh chóng mang thai sinh ngay một tiểu muội muội suốt ngày ôm bế ẵm bồng không có
thời gian nhìn đến cô nói gì đến việc quan tâm chăm sóc Tịnh Khiết. Khi Tịnh Khiết đến gần muốn cùng dỗ dành tiểu muội
muội thì bị mọi người hất ra sợ cô làm tiểu muội bị thương. Từ ngày có muội muội cô cảm giác bản thân bị ghẻ lạnh nên sinh
ra ủy khuất. Cô sợ tiểu muội kia lấy hết tình thương của mọi người nên mới đâm ra thích gây chuyện để Tô Tịnh Đình chú ý tới
mình. Chỉ có như vậy cô mới cảm giác được bản thân được yêu thương, được coi trọng.
Lần này xuyên không về đây vậy mà lại phải gả cho một hồ yêu gian ác Tịnh Khiết thật sự lo lắng trong lòng. Ở thời đại của cô
hồ ly chỉ là một giai thoại trong các tích cổ hoàn toàn không có thật. Trong các tranh ảnh phim cổ thường diễn hồ ly là một nữ
nhân nhan sắc tuyệt trần thích quyến rũ nam nhân cùng nó song tu rồi moi tim tim hút máu nhằm chiếm lấy dương khí của
nam nhân đó. Hoặc là đối với cửu vĩ tu luyện để độ kiếp thành tiên có yêu phàm nhân cũng một dạ chung tình đến chết mới
thôi. Chưa từng nghe nói trong dòng tộc Hồ ly có nam nhân. Cô thật không tưởng tượng ra được nam nhân kia sẽ trông hung
dữ, bạo tàn mình người đầu thú đáng sợ đến thế nào? Hay là một mỹ nam tuấn tú, tiêu sái thiên biến vạn hóa muốn đẹp trai
bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Trong lòng cũng không tránh khỏi một chút tò mò: ‘’Em đã từng
nhìn thấy hình dáng của hồ yêu chưa?’’ – Tịnh Khiết không kiềm được mà hỏi Tuyết Mai lòng có chút mong chờ câu trả lời là
có.
Tuyết Mai lắc đầu, cất giọng lanh lảnh ngày thường trả lời: ‘’Em chỉ thấy lúc hồ yêu đó được tiểu thư mang về nguyên hình là
một con hồ ly đỏ mà thôi. Nhưng em từng thấy những người theo lệnh nó đến đây cầu thân người nào trông cũng rất bặm trợn
đáng sợ. Em nghĩ bọn họ cũng chỉ là yêu thú biến thành mà thôi.’’
Tịnh Khiết gật gù tỏ vẽ đã hiểu. Cẩn thận suy nghĩ một chút lời tiểu nha đầu này nói hình như mọi người gọi cô là Tô Tiểu Khiết
chứ không phải là Tô Tịnh Khiết thì phải? Tịnh Khiết cảm thấy vô cùng hoang mang không biết bản thân rốt cuộc là ai? Tịnh
Khiết và Tiểu Khiết là cùng một người hay là hai người? Tịnh Khiết nhất thời không thể nhận định bản thân là ai? Trong đầu
chợt xuất hiện một đoạn kí ức lúc cô hôn mê. Hình như là cô thấy mình ngã xuống nước, trên người mặc một bộ đồ mát ở
nhà, quần đùi jeans ngắn trên đầu gối, áo ba lỗ cô, trên mặt không hề makeup đã nhìn thấy một cô gái xiêm y trắng muốt, áo
váy liền nhau, đường bản rộng, hình như thân áo còn có thêu cỏ cây hoa lá gì đó, Tịnh Khiết có phần không nhớ rõ. Bên ngoài
còn khoác một chiếc áo choàng dài bằng vải slanh. Trên đầu búi tóc vọng tiên, chếch sang một bên, bên còn lại cài trâm bạch
ngọc tên gọi là gì thì Tịnh Khiết không rõ lắm. Đường nét trên khuôn mặt này nếu lượt bỏ đi lớp trang điểm thì giống hệt nàng
như hai giọt nước. Tịnh Khiết bơi rất giỏi, nhìn thấy cô nương này đang chìm dần xuống đáy sông liền nhanh về phía cô muốn
cứu cô ấy một mạng, rồi lại hỏi cô ấy vì sao rơi xuống đây? Vì sao có khuôn mặt giống cô như vậy? Nhưng không ngờ một
luồng ánh sáng chói mắt lóe lên, phân tách giữa hai người, theo quán tính Tịnh Khiết lấy tay che mắt lại, khi tỉnh lại thì thấy
bản thân đã đến nơi quỷ quái này rồi.
Đúng lúc này Tô Tịnh Đình đi vào theo sau còn có Lâm Hạnh Phương tay bưng tráp đồ, nhìn qua dễ dàng nhận ra ngay đó là
hỉ phục đỏ rực cùng mão phượng cho ngày đại hôn sắp tới. Tịnh Khiết sững sờ khiếp sợ trong lòng, chẳng lẽ cô bị gã ngay
như vậy sao? Cô còn chưa nghĩ được kế sách vẹn toàn. Cô ngàn vạn lần không muốn vào hang sói khi chưa có chuẩn bị gì như vậy. đến tên chàng ta là gì cô còn không biết nữa.
Tịnh Khiết nhìn Tô Tịnh Đình giọng run rẩy hỏi: ‘’Phụ thân này là…’’ – Tịnh Khiết đã hiểu tình hình hiện tại nên cũng thuận theo
đó mà thay đổi cách xưng hô cho hợp bối cảnh. Cô không muốn mọi người nhìn mình với con mắt lập dị. Trước tiên cần thích
nghi với cuộc sống owr đây trước sau mới nghĩ đến việc tìm đường về sau.
Thấy nhi nữ đã bình thường trở lại Tô Tịnh Đình không giấu được vẽ vui mừng trong lòng, ông vỗ vỗ tay nàng, nói: ‘’Khiết nhi
con lại trở lại như trước rồi ta rất vui.’’