Một tên cáo tinh tu luyện chưa đạt tới cảnh giới thành người vẫn còn mình người mặt thú, trên đầu hai tai nhỏ nhô ra, trên
miệng còn ria mép, chắp tay hành lễ báo cáo: ‘’Mấy ngày nay nàng ta không ăn không uống gì. Hôm nay nghe nói cùng nha
hoàn Tuyết Mai đi dạo phố đã gieo mình xuống sông Nhị Hà quyên sinh…’’
Người ngồi trên kia tức giận xem lẫn lo lắng đập bàn cẩm thạch trước mặt, lớn tiếng tức giận quát: ‘’Nàng ta dám tự sát sao?
Gả cho ta khiến nàng ta không cam tâm đến vậy sao? Sao lúc cứu ta nàng ấy luôn miệng nói thích ta mà… Bây giờ nàng thế
nào? Còn sống hay đã chết?’’ Lực đập quá mạnh khiến cho chiếc bàn bị nứt một đường, vật dụng trên bàn rơi hết xuống đất.
bạch Hy lo lắng hỏi dồn dập.
Lục vĩ ma hồ Bạch Hà Hoa thấy vậy lựa lời an ủi: ‘’Đế vương đừng tức giận nói cho cùng cô ta chỉ là hạn phàm phu tục tử làm
sao có thể không sợ chúng ta được…’’ Phải nói Bạch Hà Hoa này ở đây có vai trò là Tả sứ cô là người dưới một người trên
vạn người. Các chúng yêu ở đây đều kính nể cô. Bạch Hy cũng rất xem trọng cô, ai cũng cho rằng Bạch Hà Hoa sớm muộn
cũng sẽ trở thành Vương hậu nhưng thật không ngờ Bạch Hy lại muốn muốn cưới một người phàm làm vương hậu cho họ.
Chúng yêu có phần không cam lòng nhưng đều không dám mở lời can ngăn.
‘’Câm miệng.’’ –Bạch Hy lạnh lùng quát, ngực phập phồng lên xuống, chàng ta vừa giận vừa lo lắng cho người nữ nhân kia
muốn tìm nàng ấy nói rõ. Nếu nàng ấy thật sự không muốn gã, chàng tuyệt đối không ép nữa không cần phải tự hủy hoại bản
thân: ‘’Không được ta phải đi tìm nàng ta…’’
‘’Đế vương…’’ – Bạch Hà Hoa muốn cản Bạch Hy lại nhưng chàng ta đã nhanh chóng biến mất trong hư vô. Cô tức giận dậm
chân: ‘’Làm gì đi nhanh vậy chứ?’’
Cáo tinh Tiểu Bảo hỏi cô: ‘’Lục tỷ bây giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ cứ để đế vương lấy một tên con người như vậy về
làm Vương hậu của chúng ta sao?’’
‘’Ngươi muốn chết sao? Những lời như vậy để đế vương nghe được ngươi sẽ bị giết chết không toàn thây đấy.’’ – Bạch Hà
Hoa lên tiếng nhắc nhở. Bạch Hà Hoa này cũng là một hồ yêu tu thành hình người. Nhưng cô chỉ có sáu cái đuôi nên gọi là
Lục vĩ ma hồ. Cô rất thần thông quảng đại, mưu lược không kém Bạch Hy là bao. Những lần cô ứng kiếp phải chịu đạo thiên lôi đánh xuống ngàn năm một lần đều được Bạch Hy che chở nên cô từ lâu đã đem lòng yêu chàng ta. Mộng ước một ngày trở
thành Vương hậu. Không ngờ bây giờ tâm trí chàng lại ở bên một phàm nhân khiến cô đem lòng đố kỵ mà chẳng thể làm gì.
Cô thật tò mò không biết cô nương kia như thế nào lại được trái tim băng giá của Đế vương. Nhưng cô nhất định sẽ giành lại
đế vương không để người phàm kia bên chàng mãi đâu. Bạch Hà Hoa nhếch môi mỏng, đôi mắt gian xảo đảo qua đảo lại
trong đầu đang trù tính gì đó.
‘’Trong lòng chúng tôi chỉ một lòng muốn tôn Lục vĩ ma hồ người lên làm vương hậu mà thôi.’’ – Chúng yêu đồng lòng nói.
Được lời như mở cờ trong bụng Bạch Hà Hoa rất vui vẻ: ‘’Ta biết các ngươi xem trọng ta nhưng lệnh đế vương khó cãi bây
giờ chúng ta cứ nhẫn nhịn chờ ngày cô ta về đây chúng ta từ từ hành hạ khiến cô ta chết dần chết mòn… đế vương trăm công
ngàn việc không thể lúc nào cũng bảo vệ cô ta được các ngươi nói có phải không? Với lại một con người thì có tuổi thọ được
bao lâu chứ?’’ Đôi mắt xanh sâu thẩm của Bạch Hà Hoa chứa đựng những tia âm hiểm, độc ác.
‘’Đúng đúng vương hậu anh minh.’’ – Chúng yêu đồng thanh tung hô Bạch Hà Hoa khiến cô ta càng thêm đắc ý. ‘’Để xem cô
có bản lĩnh gì mà dành Bạch Hy của tôi?’ Sau khi huyên thuyên một hồi kể cho Tịnh Khiết nghe một tích dài những chuyện đã xảy ra, Tuyết Mai không khách khí ngồi
xuống ghế, cầm lấy ấm trà rót cho mình một ly uống cạn cho thấm giọng rồi nói tiếp câu kết: ‘’Mọi chuyện là như vậy đó. Em
tưởng tiểu thư người không xong rồi mấy ngày qua khóc đến sưng cả mắt…’’ – Nói đoạn cô ghé mắt đến gần để Tịnh Khiết
xem rõ đôi mắt còn sưng đỏ của cô ta: ‘’Tiểu thư xem này mắt em sưng lên là vì tiểu thư đấy tiểu thư đừng bao giờ làm chuyện
dại dột nữa nha.’’